LÒNG NÀY NGƯỜI CÓ HAY

26

Lý Vi đã trở lại.

Hắn ta bị thương khắp người, đang quỳ trong điện bẩm báo về cái chết của ta cho Đoàn Trinh.

Thái dương Đoàn Trinh nổi gân xanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi nói lại lần nữa?”

“Hoàng thượng, trên đường trở về kinh chúng thần gặp phải phản nghịch.”

“Đám người kia là tàn dư của tứ hoàng tử, chúng thần ít người không đánh lại kẻ địch.”

“Chức Thu cô nương … không may bỏ mạng.”

Đoàn Trinh thô bạo đá hắn ta một cái.

“Trẫm chỉ yêu cầu ngươi làm một việc, đó chính là bảo vệ nàng. Trẫm dặn đi dặn lại ngươi phải bảo vệ nàng, không được để nàng mất đi một cọng tóc nào.”

Lý Vi ngã xuống đất.

Đoàn Trinh không tha cho hắn ta.

Chàng ngồi xổm xuống, hung hăng đấm mạnh vào mặt Lý Vi.

“Nàng xảy ra chuyện, ngươi còn dám sống sót trở về?”

Không một ai dám khuyên ngăn.

Lý Vi ho ra máu, ngã quỵ trên mặt đất, thì thào nói: “Thần có tội.”

Đoàn Trinh đứng dậy, hai tay run rẩy: “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Nàng ấy đang ở đâu?”

Đoàn Trinh muốn đi tìm ta nhưng đột nhiên chàng lại đổ bệnh.

Trong khoảng thời gian vừa qua, chàng vẫn luôn lo lắng sốt ruột, không ngủ không nghỉ, ăn uống không điều độ.

Nay lại bất ngờ nghe tin dữ, bệnh tật liền ập vào người.

Chàng sốt cao, lâm vào hôn mê.

Ta không biết chàng đã mơ thấy gì, cứ luôn nói mê sảng.

Lúc thì gọi ta là Chức Thu tỷ, lúc thì gọi Chức Thu một cách nghiêm túc.

Sau đó, ta nghe thấy chàng nói ngắt quãng: “Chức Thu, nàng tin ta thêm lần nữa.”

Cho dù thần trí chàng không tỉnh táo, Đặng công công cũng không dám lười biếng.

Ta nghe ông ta không ngừng lải nhải báo cáo tiến trình.

Nói đã khảm dạ minh châu lên mũ phượng, cung điện của hoàng hậu cũng đã được tu sửa.

Ta bỗng nhiên hiểu ra.

Hóa ra những gì ta nhìn thấy ngày hôm đó không phải đại lễ phong hậu, mà là lễ cầu phúc của tân đế.

Và tại thời điểm đó, ta cũng nghe sót những lời chàng nói.

Chàng nói: “Dù thân phận nàng ấy thấp kém thì sao? Chức Thu là chính thất, phải ngồi trên ngôi vị hoàng hậu, sao có thể làm phi của Trẫm.”

Lễ phong hậu mà Đoàn Trinh hứa với ta đã được chuẩn bị long trọng vô cùng.

Nghi trượng hoàng hậu, cát phục, phượng ấn… đầy đủ cả.

Những thứ đó đang được đặt trong cung điện, chờ đợi chủ nhân của chúng.

Ta ngồi bên cạnh chàng, hôn nhẹ vào trán chàng.

Đoàn Trinh, ta không trách chàng.

Chàng sớm khỏe lại nhé.

27

Đoàn Trinh tỉnh rồi.

Sắc mặt chàng tái nhợt, tay chân không có lực.

Nhưng chàng lại lê tấm thân yếu ớt, mặc kệ mọi lời khuyên nhủ cũng muốn đi tìm ta.

Lý Vi nói, ta rơi xuống một vách đá.

Đoàn Trinh mang theo một nhóm người, muốn tự mình xuống núi tìm.

Cuối cùng chàng cũng tìm thấy, chỉ là bộ dạng của ta thực sự không được ưa nhìn cho lắm.

Đoàn Trin ôm chặt xác ta, khóc không thành tiếng.

Thật sự là làm khó cho Đặng công công.

Vừa bận rộn lo đại lễ phong hậu cho ta xong, bây giờ lại phải lo tang lễ cho ta.

Ông ta dè dặt hỏi Đoàn Trinh: “Hoàng thượng, ngài muốn an táng hoàng hậu ở đâu?”

Đoàn Trinh vừa kế vị ngai vàng, lăng mộ vẫn chưa được xây dựng.

Ta nên chôn cất ở đâu đây?

Đoàn Trinh nói đương nhiên sẽ an táng tại hoàng lăng, sau này sẽ hợp táng cùng chàng.

Sau đó, chàng trầm tư hồi lâu, mới thay đổi lời nói: “Nếu như… Nếu nàng ấy còn oán trách ta, không muốn hợp táng cùng ta?”

Đoàn Trinh vuốt v e bức chân dung của ta, dịu dàng nói: “Có lẽ, nàng ấy muốn trở về Công Châu.”

Thực ra, so với Công Châu thì ta muốn ở bên cạnh chàng hơn.

Nhưng đương nhiên Đoàn Trinh sẽ không đoán được chuyện này.

Chàng cho rằng ta đang oán chàng, hận chàng, không chịu gặp lại chàng.

“Chức Thu, nàng nhất định rất thất vọng về ta.”

“Dù là mơ nàng cũng không chịu đến gặp ta.”

“Chức Thu, ta rất nhớ nàng.”

Lúc này ta mới biết, từ sau khi ta chết, chàng không còn mơ thấy ta nữa.

Không lâu sau, Đoàn Trinh đã chiêu mộ một nhóm thuật sĩ.

Chàng nói nếu ai có thể khiến trẫm mơ thấy hoàng hậu thì sẽ được thưởng ngàn lạng vàng.

Kết quả là đám người đó đều đám vô dụng.

Ngày qua ngày, dù làm cách nào chàng cũng không mơ thấy ta.

Sắc mặt Đoàn Trinh càng ngày càng ảm đạm, cuối cùng như tro mục nát.

Chàng lại đổ bệnh.

Vốn dĩ thân thể chàng chưa khỏe hẳn, chàng lại liên tiếp uống những thứ tầm phào kia.

Ta gấp đến độ rơi nước mắt.

Đám thuật sĩ quèn kia lừa chàng uống một viên đan dược thần kỳ, còn nói uống vào có thể sẽ được cố nhân báo mộng.

Còn có một lão hòa thượng kêu chàng trích một bát máu, miêm phong máu trong bình, chôn cùng với ta.

Bằng cách này, chàng có thể tìm thấy ta trong kiếp sau, cùng ta tiếp tục lương duyên.

Đoàn Trinh sao lại ngốc như vậy, đám người đó nói gì chàng cũng tin.

Còn làm theo lời họ nói.

28

Đoàn Trinh không ngừng giày vò bản thân, sức khỏe cũng không khá hơn.

Một ngày nọ, chàng ăn mặc phong phanh, ngồi dưới gốc ngô đồng trong Kỳ Lam cung.

Gió lạnh thổi qua, chàng ho khan vài tiếng.

“Nếu sớm biết như thế, ta đã không thèm đến Khôn Ninh cung.”

“Chúng ta cứ ở trong Kỳ Lam cung, không phải rất tốt sao?”

“Chức Thu, nàng nói, chúng ta có thể bắt đầu lại không?”

Ta nước mắt lưng tròng, lắc đầu nguầy nguậy.

Đoàn Trinh ngồi trong gió hồi lâu.

Bầu trời tối dần, chàng đột nhiên ho dữ dội.

“Chức Thu, thân thể này của ta cũng không trụ được bao lâu nữa.”

“Nàng đợi ta thêm một lát được không?”

“Đợi ta thêm một lần cuối.”

“Lần này, ta sẽ giải thích mọi chuyện với nàng.”

Ta liều mạng lắc đầu.

Ta muốn kéo chàng lên, bảo chàng quay về, bảo chàng đừng ngồi ở chỗ lạnh như vậy kẻo lại trúng gió.

Nhưng ta chỉ là một linh hồn, bàn tay của ta hết lần này đến lần khác xuyên qua người chàng, không chạm được gì.

Ta chỉ biết trơ mắt nhìn chàng dựa vào thân cây ngủ thiếp đi.

Chàng chặn mọi người bên ngoài Kỳ Lam cung, ra lệnh cho họ không được vào.

Đặng công công lo lắng đi vòng vòng bên ngoài, không dám đi vào.

Ta liều mạng kêu bọn họ, kêu bọn họ mau tiến vào.

Đưa Đoàn Trinh đi.

Đi gọi thái y.

Nhưng không ai nghe thấy.

Tim ta như bị cứa ra, lao vào đánh Đoàn Trinh tới tấp.

Cuối cùng ta rơi vào giấc mộng của chàng.

Khi Đoàn Trinh thấy ta, chàng sững sờ một lúc lâu.

Miệng chàng run run: “Chức Thu, là nàng sao?”

Ta không nói gì, chỉ lao vào vòng tay chàng.

Chàng ôm ta, ôm chặt vô cùng, giống như muốn hòa tan ta vào máu thịt của chàng.

Chàng cuống cuồng lau nước mắt cho ta: “Chức Thu, ta có rất nhiều điều muốn nói với nàng—“

Chàng căng thẳng đến mức nói năng không mạch lạc.

Ta bịt miệng chàng lại.

Ta nói: “Đoàn Trinh, ta biết hết rồi, ta không trách chàng.”

Chàng nghẹn ngào.

Ta tiếp tục nói: “Ta đã nhìn thấy mũ phượng, cũng đã nhìn thấy nghi trượng của hoàng hậu. Đoàn Trinh, ta không muốn đi Công Châu, ta muốn ở lại kinh thành cùng chàng, lúc nào cũng cạnh chàng.”

Chàng nói: “Được.”

“Đoàn Trinh, chàng đừng vội tới gặp ta, chàng nhất định phải làm một vị hoàng đế dốc sức vì nước, nhất định phải khiến cho lòng dân yên ổn, triều đình trật tự.”

Đoàn Trinh không hứa với ta, nhưng thấy bóng dáng của ta đang tiêu tan.

Ta biết chàng sắp tỉnh mộng.

Ta hiểu tính chàng, biết chàng đã có lựa chọn trong lòng.

Đoàn Trinh là một người có thể chịu được gánh nặng.

Dù là vị trí nào thì cũng phải chịu lấy trách nhiệm.

Nếu chàng đã làm hoàng đế thì nhất định chàng sẽ cố gắng làm thật tốt.

29

Đoàn Trinh tỉnh mộng.

Chàng gọi Đặng công công truyền thái y.

Đặng công công vội vàng cầm áo choàng tiến vào, khoác lên vai chàng.

“Hoàng thượng, ngài uống chút canh nóng đi.”

Đoàn Trinh cầm lấy bát trong tay.

Trong lúc uống, chàng đột nhiên ngẩng đầu liếc nhìn giữa các ngọn cây.

Ta vừa lúc bay tới đây.

Có lẽ là ta sắp được đầu thai, cơ thể ngày càng nhẹ hơn, bay cao hơn, xa hơn.

Sau đó, ta có một giấc mơ lớn.

Trong mơ, ta vẫn là cung nữ Chức Thu mười hai mười ba tuổi.

Đoàn Trinh vẫn là cửu hoàng tử đang ngồi ăn điểm tâm.

Chúng ta cùng vui đùa trong Kỳ Lam cung, cùng trèo lên cây ngô đồng, cùng bứt lá cây.

Chàng nắm lấy tay áo ta, gọi tên ta một cách ngọt ngào.

Ta cúi đầu nhìn xuống, thấy đôi mắt chàng sáng lên lạ thường.

Ta thấy mình gõ đầu chàng, cười nhạo mặt chàng bị dính bẩn.

Còn Đoàn Trinh thì ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: “Chức Thu tỷ, sau này ta lấy tỷ có được không?”

Một cơn gió thổi qua.

Ta nghe mình nói: “Được.”

HẾT

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi