LONG TẾ

Dương Thái hiểu rất rõ, từ xưa đến nay, kẻ ba phải không có kết cục tốt, anh ta không thể lấy lòng cả hai bên, giữa nhà họ Đỗ và Trần Phong, anh ta phải chọn một bên!

Còn về việc chọn nhà họ Đỗ hay Trần Phong, lúc này anh ta còn phải chọn sao?

Từ lúc kéo Trần Phong vào Quốc tế Cửu Long, anh ta đã không được chọn rồi!

Dương Thái cắn răng, bước đến trước mặt Đỗ Tử Đằng: "Tử Đằng..."

"Anh Thái!" Phịch một tiếng, Đỗ Tử Đằng quỳ xuống trước mặt Dương Thái, nước mắt nước mũi tèm lem: "Anh Thái, tha mạng."

Dương Thái lắc đầu, nói: "Tử Đằng, đáng ra cậu nên nghe lời tôi."

Đỗ Tử Đằng cười thê lương, anh ta đương nhiên hiểu, ý Dương Thái là gì, thực ra lúc trước Dương Thái đã nhắc nhở anh ta rất nhiều lần, Trần Phong không hề đơn giản, nhưng anh ta lại không nghe lọt.

"Anh Thái, có thể cho tôi biết thân phận thực sự của anh ta không?" Đỗ Tử Đằng buồn bã hỏi.

Dương Thái bất giác nhìn Trần Phong một cái, muốn xem sắc mặt Trần Phong, vì lúc trước Trần Phong từng nói, mọi việc về anh, đều phải giữ bí mật nên anh ta chỉ có thể ám chỉ với bọn Đỗ Tử Đằng, Trần Phong có quan hệ với nhà họ Trần ở Yên Kinh, nhưng tình hình cụ thể của Trần Phong, thì anh ta lại không dám nói gì cả, đây cũng là nguyên nhân chính khiến Đỗ Tử Đằng xảy ra xung đột với Trần Phong ở phòng hội nghị.

Mặt Trần Phong lạnh tanh, không hề nhìn chỗ Dương Thái.

Dương Thái cắn răng, ghé môi vào tai Đỗ Tử Đằng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe được nói: "Cậu Trần là người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần ở Yên Kinh, tay của Bạch Quảng Nghĩa và Dương Thanh chính là cậu Trần đánh gãy, bản thân cậu Trần cũng là một võ sĩ hơn nữa rất có thể là võ sĩ Hóa Kình!"

Con ngươi Đỗ Tử Đằng bỗng co lại!

Người thừa kế duy nhất của nhà họ Trần!

Còn là võ sĩ Hóa Kình!

"Ha ha ha!"

Đỗ Tử Đằng đột nhiên bật cười, như bị điên, Dương Thái nhìn chằm chằm Đỗ Tử Đằng, chỉ cần Đỗ Tử Đằng dám phun ra nửa câu liên quan đến Trần Phong, anh ta sẽ phải ra tay lấy mạng Đỗ Tử Đằng.

Nhưng Đỗ Tử Đằng không làm thế, Đỗ Tử Đằng chỉ bình tĩnh nhìn Dương Thái một cái, nói: "Anh Thái, giúp tôi khuyên bố mẹ tôi."

Biểu cảm của Dương Thái rất phức tạp, gật đầu, khuyên gì, Đỗ Tử Đằng không nói nhưng Dương Thái lại hiểu.

Ngay sau đó, Đỗ Tử Đằng bước mạnh về trước một bước, cướp súng săn trên eo bảo vệ ở bên cạnh, nhắm vào đầu mình, "bùm" một tiếng, tiếng súng giòn tan vang lên, Đỗ Tử Đằng ngã phịch xuống đất, não nổ tung như dưa hấu, trên đất màu trắng hòa với đỏ.

"Á! Giết người rồi!"

Đám đông gào thét, tiếp đó bỏ chạy tán loạn như chim muông.

Trần Phong cau mày, trên mặt xẹt qua vẻ bất ngờ, loại người ham sống sợ chết như Đỗ Tử Đằng, thế mà lại tự sát, điều này anh không ngờ tới.

"Anh!" Đỗ Tử Duyệt thét chói tai, bỗng chốc xụi lơ trên đất.

Cơ thể Chu Thiếu Phong ở bên cạnh cũng run như cầy sấy, bị dọa cho hết hồn rồi, Đỗ Tử Đằng... cứ thế chết rồi?!

Tiếng súng rung động trời xanh cũng đánh thức Hạ Mộng Dao, khiến Hạ Mộng Dao từ từ tỉnh lại.

"Trần Phong..." Lúc này Hạ Mộng Dao vẫn còn yếu ớt, mặc dù vừa nãy mất ý thức, nhưng mọi việc diễn ra ở đây cô lại biết rõ mồn một.

"Mộng Dao, sao rồi?" Nụ cười lại nở trên gương mặt Trần Phong, vết cắn của sói đen không sâu, anh vừa nãy đã dùng kình khí để cầm máu cho Hạ Mộng Dao, nên lúc này Hạ Mộng Dao không có vấn đề gì nghiêm trọng.

"Em đỡ nhiều rồi." Gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao vẫn còn tái nhợt, nhưng khóe môi lại xuất hiện nụ cười, vừa nãy cô ấy tưởng mình không còn được gặp Trần Phong nữa, nhưng không ngờ, khoảnh khắc cuối cùng, Trần Phong lại từ trên trời rơi xuống, cứu lấy cô ấy.

"Trần Phong, tha cho họ đi." Hạ Mộng Dao lại nói, Đỗ Tử Đằng đã chết vì cô ấy rồi, cô ấy không muốn thấy Trần Phong lại sát sinh vì cô ấy, khiến Đỗ Tử Duyệt và Chu Thiếu Phong nối gót Đỗ Tử Đằng.

Trần Phong cau mày, anh đương nhiên hiểu, họ mà Hạ Mộng Dao nói là ai.

Chỉ có điều...

Trần Phong không nén được mà thầm thở dài, Hạ Mộng Dao quá lương thiện. Đây là điểm anh thích nhất ở Hạ Mộng Dao, nhưng cũng là điểm yếu chí mạng nhất của Hạ Mộng Dao.

"Ha ha ha! Hạ Mộng Dao! Đừng có giả mèo khóc chuột nữa! Bà không cần mày xin hộ, mày và bà cùng chết đi!" Đỗ Tử Duyệt cười điên dại như mất hết lí trí, nói rồi bèn cầm khẩu súng trường bên cạnh thi thể Đỗ Tử Đằng lên, nhắm chuẩn vào Hạ Mộng Dao.

Nhưng còn chưa bóp cò, Đỗ Tử Duyệt đã bay lên như con diều đứt dây, cơ thể còn chưa tiếp đất, mà đã nghe tiếng phụt, một ngụm máu phun từ miệng ra.

Dương Thái lạnh lùng ra tay, anh ta là võ sĩ giai đoạn cuối Minh Kình, đối phó với người thường như Đỗ Tử Duyệt, đương nhiên chẳng có gì khó khăn, một chưởng dùng hết sức, lục phủ ngũ tạng Đỗ Tử Duyệt e là sẽ nát thành bột, không có lí nào còn sống.

Trần Phong bặm môi, không nói gì, nhưng trong lòng hiểu rõ, Dương Thái đang lấy lòng anh, vì Hạ Mộng Dao đã lên tiếng, nên anh không tiện ra tay với Đỗ Tử Duyệt, nhưng Dương Thái thì có thể.

Hạ Mộng Dao ngơ ngẩn nhìn Đỗ Tử Duyệt ngã xuống đất, không nói nên lời, dù đã chết rồi thì trên mặt Đỗ Tử Duyệt vẫn còn vẻ dữ tợn, tại sao là hận mình vậy chứ?

"Anh đưa em đi bệnh viện nhé." Trần Phong thở dài rồi nói, việc này chắc hẳn sẽ để lại ám ảnh tâm lí không nhỏ với Hạ Mộng Dao, về rồi phải mời mấy bác sĩ tâm lí đến hướng dẫn tâm lí cho Hạ Mộng Dao.

"Ừm." Hạ Mộng Dao khẽ khàng gật đầu.

"Mộng Dao, mình đi cùng cậu nhé." Lúc này, Vương Giai Manh đột nhiên cười nịnh nọt lên tiếng.

Trần Phong lạnh lùng nhìn Vương Giai Manh một cái, Vương Giai Manh cười, nói: "Cậu Trần, giữa tôi và Mộng Dao có thể có thể hiểu nhầm..."

"Cút!"

Trần Phong lạnh lùng quát, hiểu nhầm? Tưởng mình là thằng ngu chắc?

Mặc dù bị Trần Phong mắng trước mặt mọi người, nhưng Vương Giai Manh lúc này lại không dám tức giận gì, dù sao thân phận của Trần Phong ngay đó, đến cả Dương Thái cũng phải khúm na khúm núm với Trần Phong, cô ta sao dám nói gì Trần Phong.

Nhưng lúc này Vương Giai Manh hối hận đến xanh ruột, cô ta là người tiếp xúc với Trần Phong sớm nhất trong tất cả mọi người, nếu như lúc đó, cô ta có thể không mắt chó nhìn ai cũng thấp hèn, đủ tôn trọng Trần Phong, thậm chí trở thành bạn của Trần Phong, thì thành tựu tương lai của cô ta... Vương Giai Manh đã không dám nghĩ nữa rồi, dù sao thì chắc chắn là Từ Đông Lương không thể bì nổi.

Nhưng đáng tiếc, tầm nhìn nông cạn của cô ta đã chôn vùi mọi thứ.

Không đi quyến rũ người siêu giàu như Trần Phong, mà lại đi quyến rũ thằng ất ơ như Từ Đông Lương.

Đúng, ất ơ, sau khi thấy thái tử như Dương Thái cũng gọi Trần Phong là cậu Trần, thì trong lòng Vương Giai Manh, kiểu người tuấn kiệt tài sản hơn trăm triệu như Từ Đông Lương đã bị ta coi là ất ơ.

Sau khi nhìn Trần Phong ôm Hạ Mộng Dao đi, Lý Tuyết trốn trong góc mới dám ra, lúc nãy tận mắt chứng kiến cảnh tự sát của Đỗ Tử Đằng, Lý Tuyết bị dọa cho hồn lìa khỏi xác, trốn vào góc của nội viên, chỉ sợ bị Trần Phong nhìn thấy rồi cũng ném cô ta vào động sói đen.

Đến tận khi Trần Phong đi rồi cô ta mới dám thở mạnh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi