LONG TẾ

"Hàn gia khách sáo quá, Bắc Thần chẳng qua chỉ là hậu bối nhỏ bé, ở trước mặt Hàn gia, sao dám nói đến nghe danh chứ?" Trương Bắc Thần chắp tay vái, khiêm tốn cười nói.

Mặc dù anh ta là người thừa kế nhà họ Trương, nhưng nói về thân phận và địa vị, thì cao hơn người bật lên từ cuộc sống bình thường như Cố Đông Thâm và Hàn Long nhiều, nhưng anh ta lại không tỏ vẻ gì trước mặt Hàn Long, hoặc là vì thế mà thấy mình cao quý hơn người.

Anh ta biết rõ, nếu đặt anh ta vào vị trí của Cố Đông Thâm và Hàn Long, anh ta chưa chắc đã làm được tốt hơn hai người này.

Hai người có thể từ một tên côn đồ nhỏ bé, lăn lộn đến nhân vật hàng vua của thế giới ngầm Thương Châu như hôm nay, chắc chắn có điều hơn người.

Cũng chỉ có mãnh long quá giang như Trần Phong mới có thể khiến hai người vâng lời.

Nếu là người khác, muốn thu phục cả hai vị vua của thế giới ngầm cùng lúc, thì đúng là người si nói mộng!

Trần Phong hơi ngẩng đầu, nếu cả ba đã quen biết nhau, vậy anh cũng không cần phải giới thiệu lại nữa.

"Thương Châu hiện giờ, thế lực có thể chống lại mọi người có mấy nhà?" Trần Phong hỏi thẳng, mặc dù Thương Châu chỉ cấp thành phố, nhưng cũng có không tầm thường chút nào, Cố Đông Thâm và Hàn Long, cũng chỉ trấn thủ khu tây và khu đông của Thương Châu, khu bắc và khu nam còn có những thế lực khác nắm giữ, ngoài những thế lực ngầm này ra, còn có không ít gia tộc lớn giàu có quy mô như nhà họ Thẩm.

Những thế lực này, lần này anh phải thống nhất làm một.

Thứ nhất là để chống lại nhà họ Trần.

Thứ hai...

Là anh lo lỡ một ngày nào đó, anh buộc phải rời khỏi Thương Châu, thì lúc ấy, Hạ Mộng Dao cũng sẽ có chốn dung thân.

Dù sao quan hệ của Hạ Mộng Dao và nhà họ Hạ hiện tại cũng không tốt, nếu một ngày nào đó anh không ở Thương Châu, với cái tính của người nhà họ Hạ thì chắc chắn sẽ chèn ép Hạ Mộng Dao.

Nhưng nếu phía sau Hạ Mộng Dao có những người như Hàn Long và Cố Đông Thâm chống lưng, vậy ai bị chèn ép chưa nói chắc được đâu.

Sau khi nghe thấy Trần Phong nói vậy, ánh mắt ba người dao động, dù là Cố Đông Thâm luôn tùy tiện cũng đại khái đoán được mục đích của Trần Phong.

"Cậu Trần, thế giới ngầm của Thương Châu mặc dù không lớn, nhưng thế lực lại rắc rối phức tạp."

"Hiện tại, trong thế giới ngầm, người có thể chống lại chúng tôi, thì khu bắc có La Đông Lỗi, khu nam có Diệp Hải Đường, ngoài hai người này ra, những người khác đều là tôm tép, không phải sợ."

"Còn về thế lực các gia tộc, hiện tại người bên ngoài đều công nhận nhà họ Thẩm là gia tộc đứng đầu Thương Châu, nhưng theo tôi biết, nhà họ Lý, không hề kém cạnh nhà họ Thẩm, thậm chí vì Bí thư Lý người đứng đầu thành phố hiện tại là người nhà họ Lý, nên về mặt nào đó, nhà họ Lý còn có vẻ mạnh hơn nhà họ Thẩm vài phần." Hàn Long trầm giọng nói.

Bất kì lúc nào, người cầm quyền đều có tiếng nói hơn người có tiền nhiều.

Trần Phong gật đầu, đang định nói thì lúc này Trương Bắc Thần lại cười nói: "Cậu Trần, La Đông Lỗi của khu bắc thực ra là người của nhà họ Trương chúng tôi."

La Đông Lỗi là người nhà họ Trương?!

Trần Phong hơi kinh ngạc, La Đông Lỗi cũng là vua thế giới ngầm ngồi ngang hàng với Cố Đông Thâm và Hàn Long đó, không ngờ lại là người nhà họ Trương.

Cố Đông Thâm và Hàn Long cũng sửng sốt, xem ra thế lực của nhà họ Trương còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của họ, đến cả người xuất chúng như La Đông Lỗi cũng là người của nhà họ Trương.

Nhưng mà của nhà họ Trương chính là của Trần Phong.

La Đông Lỗi là người nhà họ Trương, không khác gì là người của Trần Phong cả.

Trần Phong đương nhiên cũng hiểu đạo lí này, nghe Trương Bắc Thần nói vậy, thế lực ngầm ở Thương Châu hiện tại đã rất rõ ràng rồi, trong bốn khu đông, tây, nam, bắc, đã có ba khu nằm trong tay anh.

Chỉ còn lại Diệp Hải Đường của khu nam không nằm trong sự khống chế của anh.

"Diệp Hải Đường kia là thế nào?" Trần Phong hỏi.

"Cậu Trần, Diệp Hải Đường này không đơn giản." Giọng điệu của Hàn Long nghiêm trọng hiếm thấy.

"Hửm? Có gì không đơn giản?" Trần Phong nhếch mày, khá là hiếu kì, Diệp Hải Đường này rốt cuộc có bản lĩnh gì có thể khiến Hàn Long kiêng dè vậy.

"Cậu Trần, có từng nghe nói Diệp Đông Khiếu chưa?" Hàn Long không nói thẳng, mà hỏi vòng vo về một cái tên.

Trần Phong lắc đầu, anh đến Thương Châu mới ba năm, đúng là không hiểu Thương Châu lắm, nhưng nhìn dáng vẻ Hàn Long thì Diệp Đông Khiếu này rõ ràng không đơn giản.

"Cậu Trần chưa nghe nói cũng bình thường." Hàn Long gật đầu, lại nói: "Nhưng Diệp Đông Khiếu, ba mươi năm trước là nhân vật có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm thực sự của Thương Châu."

"Nếu phải nói Diệp Đông Khiếu này tại sao có thể khiến trẻ con ngừng khóc đêm, thì phải kể từ lịch sử của thành phố Thương Châu."

"Vì ở nơi hẻo lánh, thế giới ngầm của Thương Châu luôn không yên ổn, bình quân mỗi năm đều có ít nhất hàng nghìn người chết trong cuộc chiến giữa các bang hội, chỉ nói về tranh đấu của thế giới ngầm, thì ở các châu xung quanh, Thương Châu đã có tiếng quyết liệt, tàn khốc.

"Cho nên từ khi thành lập thành phố, thế giới ngầm Thương Châu, chưa bao giờ thống nhất thực sự, thậm chí có người nói, vùng đất Thương Châu này là nơi chôn xương của nhân vật trí dũng kiệt xuất, đến Thương Châu, là rồng thì cậu phải bò, là hổ thì phải nằm. Tóm lại, dù cậu là anh hùng hào kiệt gì muốn thống nhất Thương Châu, căn bản không có cửa."

"Nhưng hai mươi năm trước, Diệp Đông Khiếu đột nhiên xuất hiện, lại phá vỡ quy tắc này."

"Một năm."

"Diệp Đông Khiếu chỉ dùng thời gian một năm, từ khu tây đánh đến khu bắc, rồi từ nam lại đánh đến đông, ông ta dựa vào sức một mình mình, thế mà khiến cả Thương Châu phải khuất phục."

"Lúc ấy, ông ta được rất nhiều thế lực ngầm gọi chung là vua không ngai!"

"Vua thế giới ngầm thực thụ!"

Hàn Long trầm giọng nói, cái danh vua thế giới nhầm của Diệp Đông Khiếu hai mươi năm trước, không nói quá chút nào. Không như hiện tại, những người như ông ta, Cố Đông Thâm và La Đông Lỗi, chỉ nắm giữ địa bàn của một khu, được người ta tôn trọng gọi vua thế giới ngầm, còn Diệp Đông Khiếu thì là thực sự nắm trong tay mọi địa bàn của Thương Châu, thậm chí đến của những gia tộc lớn giàu có kia đều phải lễ phép với Diệp Đông Khiếu.

"Diệp Đông Khiếu này là võ sĩ?" Trần Phong cau mày hỏi, cũng chỉ có là võ sĩ mới có thể giải thích được tại sao Diệp Đông Khiếu lại kinh khủng thế, phải biết là, Thương Châu hai mươi năm trước, không thái bình như hiện giờ, thời đại đó, Hoa Hạ không quản nghiêm súng ống, đao gươm, trong khi tranh cướp địa bàn, xuất hiện súng cũng là việc bình thường, một người bình thường muốn chiếm cả Thương Châu trong rừng súng mưa đạn căn bản là không thể.

Nên Diệp Đông Khiếu chỉ có thể là võ sĩ, hơn nữa ít nhất cũng là võ sĩ giai đoạn cuối Ám Kình.

"Vâng, cậu Trần, nghe đồn Diệp Đông Khiếu đúng là võ sĩ." Hàn Long gằn giọng nói, ông ta biết rõ, Trần Phong cũng là võ sĩ, nhưng ông ta không cảm thấy Trần Phong mạnh hơn Diệp Đông Khiếu của hai mươi năm trước.

"Cậu Trần, về việc của Diệp Đông Khiếu, tôi cũng có nghe bố tôi nhắc tới." Giọng Trương Bắc Thần cũng hơi nghiêm túc: "Bố tôi nói, Thương Châu vốn là nơi địa linh nhân kiệt, được thiên nhiên ưu ái, trước khi Diệp Đông Khiếu đến, giới võ thuật Thương Châu có thể nói là phồn thịnh quang vinh, trong mấy châu phụ cận, thực lực của giới võ thuật Thương Châu thuộc hàng đầu."

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi