LONG TẾ

"Được, cháu đồng ý!" Chu Quảng Quyền cắn chặt răng.

"Giai Nhan." Chu Phùng Xuân lại chuyển mắt qua nhìn Chu Giai Nhan.

"Ông nội, có cháu." Dường như biết Chu Phùng Xuân định làm gì, ánh mắt Chu Giai Nhan tĩnh lặng đứng ra.

"Ngày mai cháu gả đi, đến nhà họ Tôn rồi..."

"Cháu không đồng ý!" Chu Phùng Xuân còn chưa nói xong, thì đã bị Chu Quảng Quyền vội vàng ngắt lời: "Ông nội, cháu không đồng ý gả Giai Nhan cho Tôn Thuyên!"

"Ông nội, ai làm người đó chịu, nhà họ Tôn và nhà họ Đặng là cháu đắc tội, không liên quan gì đến Giai Nhan hết, ông dựa vào đâu mà quyết định vận mệnh của Giai Nhan chứ?"

"Cái thằng không cả bằng con chó như Tôn Thuyên, bên ngoài nuôi bảy, tám người phụ nữ, nếu Giai Nhan gả thì căn bản không thể hạnh phúc..."

"Hạnh phúc? Chu Quảng Quyền, cháu còn có mặt mũi nói hạnh phúc sao? Em gái cháu hạnh phúc rồi, vậy cả nhà chúng ta phải làm sao? Ăn không khí à?"

"Thím hai nói đúng đó, họa do cậu gây ra, đương nhiên phải do cả nhà các cậu chịu, hơn nữa, dù sao Giai Nhan sớm muộn gì cũng phải gả qua đó, gả sớm hay muộn thì có khác gì đâu?"

"Đúng đó, sớm muộn gì cũng phải gả, chi bằng mai gả luôn đi, lấy lòng Tôn Thuyên, bảo Tôn Thuyên tha cho nhà họ Chu chúng ta."

Họ hàng nhà họ Chu thi nhau nói, chỉ muốn đưa ngay Chu Giai Nhan đến nhà họ Tôn.

"Các người còn cần mặt mũi không?" Chu Quảng Quyền gào lên, bật dậy, siết chặt nắm tay, mắt đỏ ngầu nhìn người nhà họ Chu: "Giai Nhan là một cô gái..."

"Anh!" Lúc này, Chu Giai Nhan khẽ khàng nói, ngắt lời Chu Quảng Quyền.

"Anh, họ nói đúng, sớm muộn gì em cũng phải gả cho Tôn Thuyên, gả sớm hay muộn cũng là gả." Nụ cười trên gương mặt xinh đẹp của Chu Giai Nhan hơi gượng gạo, Chu Quảng Quyền chỉ cảm thấy trái tim mình đau như nhỏ máu, chưa bao giờ anh ta hối hận thế này.

Vốn Chu Giai Nhan không nhất thiết phải gả cho Tôn Thuyên, nhà họ Chu có cơ hội thoát được cuộc hôn nhân này, nhưng bây giờ, vì sự bồng bột của anh ta mà tất cả đều trở thành không thể.

"Giai Nhan, anh xin lỗi em." Chu Quảng Quyền cố cầm nước mắt, nghẹn ngào nói.

Chu Giai Nhan mỉm cười: "Anh, nói linh tinh gì thế?"

"Giai Nhan, khổ cho cháu rồi." Chu Phùng Xuân thở dài, ông ta sao mà không biết tính nết Tôn Thuyên, tham tiền háo sắc, có thù tất báo, là kẻ chẳng ra gì điển hình, nhưng không gả Chu Giai Nhan qua đó thì cơn giận của Tôn Thuyên sẽ không nguôi ngoai.

"Ông nội, không khổ gì hết." Chu Giai Nhan lắc đầu: "Sau khi cháu gả vào nhà họ Tôn, sẽ lấy lòng Tôn Thuyên, để hắn tha cho nhà họ Chu."

Thực ra lúc ở trên núi, cô đã ý thức được số mệnh của mình, cơn giận của nhà họ Tôn, một mình Chu Quảng Quyền không chống đỡ nối, cần người em gái là cô cùng nhau gánh.

"Aiz..."

Chu Phùng Xuân thở dài, trong phòng khách nhà họ Chu, không khí hơi nặng nề.

Lúc này, Chu Khang Lạc không nhịn được cất tiếng: "Ông nội, còn cái người ở rể tên Trần Phong kia, hắn mới là đầu sỏ gây nên việc này, cháu đề nghị, để hắn đi tạ tội với nhà họ Tôn cùng anh cả."

"Đúng, Trần Phong kia mới là kẻ đầu sỏ, tuyệt đối không thể tha cho hắn!"

"Bảo hắn quỳ lạy Tôn Thuyên cùng Quảng Quyền, lúc nào được Tôn Thuyên tha thứ thì thả hắn về."

Lời của Chu Khang Lạc nhận được sự tán thành của họ hàng nhà họ Chu, theo họ, Trần Phong còn đáng hận hơn Chu Quảng Quyền, nếu không vì Trần Phong thì nhà họ Chu căn bản sẽ không gặp tai vạ thế này.

"Không đời nào! Mọi người đừng có mơ!" Chu Quảng Quyền tức đến đỏ mặt tía tai, đám họ hàng nhà mình đúng là càng nói càng quá đáng, đến cả Trần Phong cũng kéo vào.

"Đừng có mơ? Chu Quảng Quyền, não cậu bị úng nước chứ chúng tôi thì không, Trần Phong kia chỉ là một thằng ở rể thôi, bảo hắn quỳ lạy Tôn Thuyên còn là vinh dự của hắn."

"Đúng, vinh hạnh! Tôi đã nghe nói rồi, nhà họ Hạ mà Trần Phong ở rể chỉ là một gia tộc nhỏ hạng ba, còn không bằng cả nhà họ Chu chúng ta, nhà họ Hạ nếu biết thằng ở rể nhà mình đắc tội với đại thiếu gia nhà họ Tôn và nhà họ Đặng, thì họ cũng sẽ không tha cho đồ ngu đó."

"Người anh em Trần Phong, cậu ấy không đơn giản chỉ là người ở rể..." Chu Quảng Quyền đỏ bừng mặt, gân cổ cãi, mọi người đều cảm thấy Trần Phong chỉ là một thằng ở rể vô dụng, nhưng anh ta chưa từng nghĩ vậy, một người ở rể sao có thể khiến các tay đua chuyên nghiệp trong cuộc đua chuyên nghiệp Cúp Thánh Xe không thể theo kịp?

Một người ở rể có thể khiến Diệp nữ hoàng hạ mình mời cơm sao?

"Lại còn người anh em Trần Phong, Chu Quảng Quyền, cậu gọi thân thiết ghê nhỉ, nhưng người anh em Trần Phong kia của cậu giờ đâu chứ?"

"Đúng đó, hắn đâu? Sau khi biết cậu gặp phiền phức, e là hắn trốn xa cả vạn dặm nhỉ?"

"Lại còn người anh em, cậu coi người ta là anh em, nhưng người ta coi cậu là thằng ngu cũng nên."

Mọi người tùy tiện châm chọc, Chu Quảng Quyền bực bội siết chặt nắm tay, cắn răng không nói gì.

Lúc này, một bóng người hoảng hốt lao vào phòng khách.

"Ông chủ, không hay rồi, người nhà họ Đặng đến rồi!"

"Cái gì? Người nhà họ Đặng đến rồi?"

"Người nhà họ Đặng, sao lại đến nhanh vậy?"

"Toi rồi, toi rồi, người nhà họ Đặng, chắc chắn là đến gây sự với chúng ta rồi."

Nhiều họ hàng nhà họ Chu hoảng loạn không thôi.

Chu Phùng Xuân cũng đi qua đi lại với vẻ mặt thay đổi thất thường, người nhà họ Đặng đến vẫn nằm ngoài suy đoán của ông ta, ông ta nghĩ nhà họ Đặng dù muốn gây sự với nhà họ Chu cũng sẽ là sau nhà họ Tôn chứ không phải bây giờ.

Nhanh quá.

"Ra đón đi." Chu Phùng Xuân thở dài, việc đã đến nước này cũng chỉ có thể dũng cảm đối mặt thôi.

Chu Phùng Xuân dẫn đầu, cấp cao nhà họ Chu mặt mày xám xịt theo sát phía sau, người nhà họ Chu đi ra đón.

Đến cửa mới nhận ra, người nhà họ Đặng đến là một ông lão mặc trang phục nhà Đường bằng lụa, da dẻ trắng nõn.

Tướng mạo ông lão hiền lành, nho nhã, nhưng trên người lại có khí thế nghiêm nghị.

"Đại quản gia nhà họ Đặng, Đặng Dư Trạch!"

Có người nhận ra thân phận của ông lão.

Người nhà họ Chu ngay lập tức sợ hãi, không ngờ, nhà họ Đặng thế mà lại cử nhân vật máu mặt thế này đến khởi binh hỏi tội.

"Ông Đặng, ngại quá không đón tiếp từ xa, không đón tiếp từ xa!" Mặc dù trong lòng Chu Phùng Xuân lo âu, nhưng trên mặt vẫn không thể hiện ra chút nào, tươi cười đón tiếp.

"Anh Phùng Xuân, khách sáo quá." Đặng Dư Trạch chắp tay vái, trên mặt nở nụ cười thân thiện, hoàn toàn không có vẻ tức giận.

Người nhà họ Chu ngơ ngác nhìn nhau, thái độ này của Đặng Dư Trạch sao không giống khởi binh hỏi tội chứ.

"Anh Phùng Xuân, cháu đích tôn của anh đâu?" Trước khi Đặng Dư Trạch đến, đã nghe ngóng rõ ràng tin tức của Chu Quảng Quyền, biết Chu Quảng Quyền là cháu đích tôn của Chu Phùng Xuân, người thừa kế nhà họ Chu.

Thấy Đặng Dư Trạch đi thẳng vào vấn đề, trong lòng Chu Phùng Xuân chợt nặng nề, trên mặt nở nụ cười: "Ông Đặng, thằng mất dạy đó ở phía sau tôi."

Mất dạy? Đặng Dư Trạch hơi sững sờ, chuyển mắt qua Chu Quảng Quyền, đang định nói chuyện thì lại nghe thấy Chu Phùng Xuân quát: "Đồ mất dạy, còn không quỳ xuống?"

"Quỳ xuống?" Đặng Dư Trạch kinh ngạc, còn chưa hiểu sao Chu Phùng Xuân lại nói thế thì đã thấy Chu Quảng Quyền đã cắn chặt răng phịch một tiếng quỳ xuống đất.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi