LONG TẾ

Hạ Mộng Dao lắc đầu, cũng chẳng buồn cãi với Lâm Lan.

Lâm Lan cũng biết điều, không nói tiếp nữa, xoay đầu nhìn Hạ Vệ Quốc nói: "Ông Hạ, hôm nay ông vừa ra viện, tôi cũng không muốn cãi nhau với ông, việc thằng vô dụng này lập nhà họ Hạ khác, chúng ta tạm thời không nói, việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng mua nhà."

"Mua nhà? Bà lấy đâu ra tiền?" Hạ Vệ Quốc cau mày, tình hình trong nhà, ông biết rất rõ, vốn cũng không dư dả gì, lần này ông bị bệnh, tiêu thêm một khoản lớn, lại càng khó khăn hơn, đừng nói mua nhà, đến cả ăn cơm cũng thành vấn đề, Lâm Lan rốt cuộc lấy tiền ở đâu ra?

"Ông đừng quan tâm tôi lấy tiền ở đâu." Lâm Lan lấy ra một chiếc thẻ, oai như cóc nói: "Tóm lại, ngay mai chúng ta sẽ đi xem nhà ở núi Ngọc Tuyền."

"Núi Ngọc Tuyền? Nhà ở đó, một căn ít nhất cũng phải bảy, tám triệu." Lông mày Hạ Vệ Quốc nhăn tít lại, nhà bảy, tám triệu mà ông nói còn là khu nhà bảy, tám mươi mét vuông bình thường nhất ở núi Ngọc Tuyền, chứ không phải khu nhà sang, càng không phải biệt thự.

"Nhà bảy, tám triệu cũng là chỗ cho người ở chắc?" Lâm Lan khinh thường bĩu môi, nói: "Chúng ta muốn mua cũng phải mua nhà hơn mười triệu."

Hạ Vệ Quốc há hốc miệng, Lâm Lan không sợ chém to quá bị gió cắt đầu lưỡi à?

Nhà mười triệu cũng dám nói?

"Lan Lan, rốt cuộc bà lấy tiền từ đâu? Có phải Trần Phong cho không?" Hạ Vệ Quốc hỏi tới, theo ông ấy thấy cũng chỉ có Trần Phong mới có nhiều tiền như vậy, nếu không chỉ dựa vào mức lương cố định một tháng ba, bốn nghìn kia của Lâm Lan thì cả đời cũng không mua nổi nhà.

"Ông Hạ, ông nghĩ gì thế? Nếu thằng vô dụng này có thể cho tôi mười triệu thì tôi nằm mơ cũng có thể cười tỉnh." Lâm Lan được nước làm tới, lại nói: "Chỗ tiền trong tay tôi là do tôi kiếm từng đồng từng cắc một, không có liên quan gì tới thằng vô dụng này, lần trước ở trên núi Ngọc Tuyền, một người họ Lâm..."

Lâm Lan kể lại hết việc bị vợ Lâm Triệu Trung đánh ở núi Ngọc Tuyền mấy hôm trước, Lâm Triệu Trung bồi thường năm triệu và việc lúc trước Cố Đông Thâm bồi thường cho Hạ Mộng Dao một triệu rưỡi, sau khi nghe xong, Hạ Vệ Quốc mắt A mồm chữ O, há hốc miệng, như có thể nhét hai quả trứng gà.

Lâm Triệu Trung kia thế mà lại đền cho Lâm Lan năm triệu!

Người đó là kẻ ngốc hay nhiều tiền quá không có chỗ tiêu? Hạ Vệ Quốc kinh ngạc nghĩ, thời đại này, một mạng người mất rồi, cùng lắm cũng chỉ đền sáu, bảy trăm nghìn, nhưng Lâm Lan số hên lắm, chỉ bị tát mấy cái mà đền những năm triệu.

Sao có thế có việc tốt thế được?

Nhất định có vấn đề!

Gần như ngay lập tức, Hạ Vệ Quốc nghĩ đến Trần Phong, lúc đó Trần Phong có mặt, Lâm Triệu Trung kia nhất định là nể mặt Trần Phong mới cho Lâm Lan năm triệu.

Nếu không chỉ dựa vào một mình Lâm Lan, đừng nói năm triệu, không bị người ta đánh chết trên núi đã là may lắm rồi.

Chàng rể giá hời này của mình rốt cuộc có thân phận thế nào mà có thể khiến nhiều người kiêng dè như vậy? Hạ Vệ Quốc càng tò mò về thân phận thật của Trần Phong hơn.

Nhưng hiện tại, ở trước mặt Lâm Lan, ông cũng không thể hỏi đến cùng, chỉ có thể tập trung suy nghĩ về việc mua nhà.

"Dù Lâm Triệu Trung kia đền cho bà năm triệu, cộng thêm một triệu rưỡi của Cố Đông Thâm đền, thì giờ trong tay bà cũng chỉ có sáu triệu rưỡi, sao bà lại nghĩ đến việc mua nhà mười triệu?"

Hạ Vệ Quốc hỏi, không thể nghi ngờ, nhà ở núi Ngọc Tuyền là khu nhà ở đẳng cấp nhất Thương Châu, người giàu của Thương Châu hầu như đều ở đó, Hạ Vệ Quốc vốn cũng từng nghĩ một ngày nào đó có thể ở núi Ngọc Tuyền, nhưng cũng chỉ là nghĩ mà thôi, bảo ông mua nhà ở núi Ngọc Tuyền ông chắc chắn cũng không mua được.

"Chẳng phải còn thằng vô dụng này sao? Chúng ta mua nhà, nó không thể không bỏ đồng nào chứ?" Lâm Lan liếc Trần Phong một cái, quái gở nói.

"Mẹ, mẹ muốn mua nhà sao lại bảo Trần Phong bỏ tiền? Hơn nữa, căn nhà sáu, bảy triệu chẳng lẽ không thể ở được sao? Sao mẹ cứ phải mua căn mười triệu?" Hạ Mộng Dao hơi không vui nói, Lâm Lan ngày trước đối xử với Trần Phong thế nào, cô đều thấy cả, có thể nói không hề coi Trần Phong là người, giờ cần dùng tiền lại nhớ đến Trần Phong, có ai bắt nạt người khác vậy không?

Hơn nữa, hơn sáu triệu, hoàn toàn có thể mua một căn biệt thự rất tốt ở khu vực khác của Thương Châu, nhưng Lâm Lan lại cứ phải mua nhà ở núi Ngọc Tuyền, nhà ở núi Ngọc Tuyền tốt thì tốt thật, nhưng giá bị thổi cao cũng là sự thực, Lâm Lan mua nhà ở đó, rõ ràng là chỉ vì thỏa mãn lòng ham hư vinh của bản thân, ra vẻ trước mặt đám chị em của bà, căn bản không nghĩ đến tình hình thực tế trong nhà.

"Sao lại bảo Trần Phong bỏ tiền?" Lâm Lan bất mãn nhìn Hạ Mộng Dao một cái: "Mộng Dao, con ăn nói kiểu gì thế, Trần Phong là con rể mẹ, mẹ vợ mua nhà, con rể bỏ chút tiền thì sao? Hơn nữa, ba năm trước mẹ cứu nó một mạng, còn để nó ăn chực uống chực nhà họ Hạ ba năm, giờ chỉ bảo nó bỏ ít tiền mua một căn nhà, chứ không muốn mạng nó, chẳng lẽ mẹ sai rồi sao?"

"Mẹ! Trần Phong không có tiền, tiền của anh ấy, lần trước giao hết cho con rồi."

Hạ Mộng Dao hơi tức giận nói, cô không hiểu, Lâm Lan làm sao có thể vô sỉ một cách đường hoàng như vậy, nhưng cô không thể buông bỏ thể diện bảo Trần Phong bỏ tiền, mặc dù mấy triệu với Trần Phong bây giờ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng cô không muốn Lâm Lan dễ dàng có được như vậy.

"Không có tiền? Không có tiền thì nó đi thuê cái siêu xe một ngày năm mươi nghìn ra vẻ làm gì?" Lâm Lan dựng ngược chân mày, tức giận nói: "Dù sao mẹ cũng mặc kệ! Mẹ đã xem xong nhà rồi, dù thế nào, trước trưa ngày mai, mẹ cũng phải thấy ba triệu rưỡi, nếu thằng vô dụng này không gom đủ, thì đi bán máu, bán thận, dù có cướp ngân hàng cũng được, tóm lại, mẹ chỉ cần tiền!"

Sau khi nói xong, Lâm Lan bèn khoanh tay trước ngực, lạnh mặt về phòng ngủ, bà ta không tin Trần Phong không có tiền.

Nếu không có tiền, lần trước đã không thuê được xe xịn như thế, nên Trần Phong nhất định có cách kiếm tiền nào đó, chỉ là không muốn cho bà ta biết thôi.

Nhưng Trần Phong không muốn bà ta biết, bà ta cứ muốn biết, lần này mua nhà chính là một cơ hội thăm dò rất tốt, bà ta muốn mượn cơ hội lần này dò thử xem Trần Phong rốt cuộc có kho vàng không, rốt cuộc giấu bao nhiêu tiền riêng.

Dáng vẻ ngang ngược của Lâm Lan khiến Hạ Mộng Dao tức điên, nhưng cô cũng đã quyết chí, nhất định không thể để Trần Phong bỏ tiền, nếu không, Lâm Lan sẽ ngày càng quá đáng, hôm nay mua nhà bình thường, vậy ngày mai, Lâm Lan có lẽ sẽ mua luôn biệt thự.

"Trần Phong, lời mẹ con nói, con đừng để trong lòng, việc mua nhà, con không cần quan tâm, bố sẽ khuyên mẹ con tiếp." Hạ Vệ Quốc thở dài nói, Lâm Lan bây giờ ngày càng tham lam vô độ, có mấy triệu mà đã không biết mình là ai rồi, đến cả nhà ở núi Ngọc Tuyền cũng dám mua.

Trần Phong gật đầu, thực ra anh không phản đối việc Lâm Lan mua nhà mấy triệu. Đương nhiên, không phải anh nể mặt Lâm Lan, mà là nể tình Hạ Vệ Quốc, Hạ Vệ Quốc dù sao cũng đối xử với anh không tệ, hơn nữa còn từng cứu mạng anh, cũng coi như là một nửa bố của anh.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi