Trên đầu mọi người đều là mồ hôi.
Trong ga tàu cao tốc xuất hiện sát thủ đúng là nghe rợn cả người.
Hơn nữa đối tượng sát thủ muốn giết còn là Sở Thanh Từ - người nổi tiếng nhất trong nước hiện giờ, được gọi là nữ thần quốc dân.
Nếu có chuyện gì thật thì chắc chắn sẽ là tin sốc với cả thế giới!
"Cô Sở, cô không sao chứ?".
Một người đàn ông trung niên mặc vest, đầu hói thở hổn hển chạy bước nhỏ đến, trên đầu toàn là mồ hôi.
Sở Thanh Từ trước mặt không đơn giản chỉ là ngọc nữ nổi tiếng khắp nơi, cô còn có một thân phận khác cao quý hơn, so với thân phận này thì cái gọi là minh tinh căn bản chẳng đáng nhắc tới.
"Chú Lý, cháu không sao", Sở Thanh Từ lắc đầu.
"Không sao thì tốt, không sao thì tốt", người đàn ông trung niên đầu hói lau mồ hôi trên đầu, lúc này mới thở phào.
Phản ứng này của người đàn ông trung niên khiến mười mấy lãnh đạo cấp cao của Thương Châu đứng sau ông ta đều kinh ngạc không thôi.
Chẳng phải chỉ là một minh tinh sao? Mặc dù nổi tiếng thật, nhưng cũng không đến mức Bí thư Lý phải có thái độ hèn mòn thế này chứ?
Người đàn ông hói đầu chính là Lý Tuấn Thành, người nắm quyền thành phố Thương Châu, nhân vật đứng đầu lãnh đạo cấp cao của Thương Châu.
"Cô Sở do tôi quản lý yếu kém mới để việc này xảy ra, khiến cô sợ hãi rồi. Nhưng mà cô Sở yên tâm, chỉ cần là nhân viên kiểm tra an ninh và nhân viên quản lý của ga tàu cao tốc có liên quan đến việc này, tôi sẽ không tha cho ai hết...", trên mặt Lý Tuấn Thành xẹt qua vẻ lạnh lùng, cũng không biết an ninh ga tàu cao tốc làm cái gì mà có thể để sát thủ mang vũ khí trà trộn vào, may mà Sở Thanh Từ không làm sao, nếu Sở Thanh Từ có mệnh hệ gì thì cái chức của ông ta lần này có lẽ sẽ mất mất.
"Không cần, chú Lý, việc này không liên quan gì đến an ninh hết, hai sát thủ đó là võ sĩ...", Sở Thanh Từ lắc đầu, lời phía sau không tiếp tục nói nữa nhưng Lý Tuấn Thành chắc là hiểu.
Với địa vị của Lý Tuấn Thành đương nhiên có thể tiếp xúc với thế giới võ sĩ, nên ông ta chắc hẳn biết người bình thường không làm được gì võ sĩ.
"Được, nếu cô Sở đã nói vậy rồi thì tôi không truy cứu trách nhiệm của họ nữa", Lý Tuấn Thành gằn giọng nói.
"Ừm", Sở Thanh Từ gật đầu nói: "Giao sát thủ bắt được cho Liên minh võ sĩ đi, họ có kinh nghiệm xử lý việc này".
Liên minh võ sĩ?
Lý Tuấn Thành rùng mình, vội vàng gật đầu đồng ý: "Được, cô Sở, tôi đi làm ngay".
"Đúng rồi, cô Sở nhóm người cứu cô giờ đang ở trên chuyến tàu đi Trung Hải, tôi có cần bảo người chặn họ lại không?", trên đường đến, Lý Tuấn Thành đã xem camera, nên biết trong lúc ngàn cân treo sợi tóc,có một thanh niên ra tay cứu Sở Thanh Từ.
Nhưng bây giờ thanh niên đó lại dẫn một nhóm người rời khỏi Thương Châu rồi.
"Trung Hải?", Sở Thanh Từ hơi kinh ngạc, hiển nhiên là không ngờ nhóm Trần Phong vậy mà lại đi Trung Hải, nhưng chẳng mấy chốc, cô đã định thần lại từ trong kinh ngạc, lắc đầu: "Không cần, chú Lý, phía họ sau sẽ đích thân liên hệ sau".
Mặc dù thời gian tiếp xúc với Trần Phong chỉ ngắn ngủi mấy phút, nhưng cô có thể thấy được Trần Phong rõ ràng là kiểu người có tính cách không thích bị người ta làm phiền.
Nếu Lý Tuấn Thành chặn anh lại thì trong lòng anh chắc chắn sẽ không vui.
"Được".
Lý Tuấn Thành gật đầu đáp, sau đó dặn dò cấp dưới, để các bên vận dụng quyền lực dìm việc này xuống, cố gắng hết sức việc lớn hóa nhỏ, việc nhỏ hóa không.
Sau khi nhóm Lý Tuấn Thành rời đi, Tiểu Huyền không nhịn được nhìn Sở Thanh Từ một cái hỏi: "Cô chủ, Lý Tuấn Thành dù sao cũng là người đứng đầu Thương Châu, tại sao không để ông ta điều tra chút gia thế của Trần Phong kia?".
"Lý Tuấn Thành vẫn không đủ tư cách", Sở Thanh Từ hờ hững nói.
"Không đủ tư cách?", con ngươi Tiểu Huyền co lại, lời cô chủ nói là có ý gì?
Lý Tuấn Thành là người đứng đầu Thương Châu, Thương Châu còn có việc ông ta không điều tra ra được?
Với sự nghi ngờ của Tiểu Huyền, Sở Thanh Từ không giải thích gì nhiều, lúc này, trong lòng cô chỉ đang nghĩ một việc đó là Trần Phong rốt cuộc không biết cô thật hay giả vờ không biết cô?
Cô muốn cởi khẩu trang trước mặt mọi người chính là vì có ý thăm dò Trần Phong.
Nhưng Trần Phong từ đầu đến cuối vẫn luôn thể hiện rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức khiến cô cảm thấy hơi không bình thường.
Dù cô báo tên mình ra thì Trần Phong cũng chẳng lộ vẻ gì.
Cứ như Sở Thanh Từ cô chỉ là một người qua đường nào đó.
Việc này khiến Sở Thanh Từ hơi nghi ngờ bản thân, cô là sao nữ năm đầu tiên ra mắt đã được lên Đêm Hội Mùa Xuân rồi đó.
Những năm qua, phim điện ảnh cô đóng, nhạc cô hát, chọn đại một cái cũng là tác phẩm siêu nổi tạo thành hiện tượng.
Cô ở Hoa Hạ chắc chắn là nhân vật cấp thiên hậu người người nhà nhà đều biết, nếu không thì cũng sẽ không có người bình chọn cô làm nữ thần quốc dân.
Dù là đứa trẻ lên ba thì cũng biết đến tên Sở Thanh Từ cô.
Nhưng sau khi cô báo tên mình ra thế mà Trần Phong chẳng nhấc mí mắt lấy một cái.
Nên giờ Sở Thanh Từ rất nghi ngờ bản thân, có phải sức hút của mình có vấn đề rồi không?
"Anh Phong, anh không biết Sở Thanh Từ thật?".
Lúc này, trên chuyến tàu đi đến Trung Hải, Trần Trạch Lý cũng không thể tin nổi.
Với Trần Phong ngoài bội phục ra hắn đã không còn biết nói gì.
Có thể khiến nữ thần quốc dân chủ động xin phương thức liên lạc, hơn nữa còn không coi nữ thần quốc dân là gì, cả thế giới có lẽ cũng chỉ có mình Trần Phong.
"Cô ấy rất nổi tiếng sao?", Trần Phong không nhịn được hỏi một câu, anh đúng là không biết Sở Thanh Từ là ai, lúc ở nhà họ Trần cả ngày anh chìm trong tu luyện.
Đến Thương Châu rồi anh cũng dãi nắng dầm mưa cả ngày đi giao hàng, bình thường còn chẳng lên mạng.
Nên căn bản không biết hoặc là nói không quan tâm Sở Thanh Từ là ai.
"Đâu chỉ có nổi tiếng...", giọng Trần Trạch Lý hơi chua: "Anh Phong, phố lớn ngõ nhỏ ở nước M chúng tôi từ hai năm trước đã dán đầy áp phích của Sở Thanh Từ, ở địa phương còn có một câu nói đùa, chính là anh hỏi đại một người M lãnh đạo của nước M là ai thì họ cũng có thể nói họ không biết, nhưng nếu anh hỏi họ minh tinh nổi tiếng nhất Hoa Hạ là ai thì chắc chắn đối phương sẽ nói là Sở Thanh Từ".
"Anh Trần Phong, Sở Thanh Từ đúng là rất nổi tiếng, trạm phát thanh trường em ngày nào cũng phát nhạc của cô ấy, nam sinh cả trường em đều là fan của cô ấy". Lâm Uyển Thu cũng nhìn Trần Phong với ánh mắt quái dị, dè dặt nói.
Cô chưa từng thấy ai kì lạ như Trần Phong, thế mà cả Sở Thanh Từ cũng không biết.
"Thế em thì sao, Uyển Thu, em có phải fan của cô ấy không?", Trần Phong cười nhìn Lâm Uyển Thu một cái.
"Em... em cũng là", Lâm Uyển Thu gật đầu, gương mặt xinh đẹp hơi ửng đỏ.
"Nếu vậy thì đúng là anh lạc đàn quá", Trần Phong ung dung cười.
"Anh Phong, mau xem Wechat, xem thử Sở nữ thần có gửi tin cho anh không?", Trần Trạch Lý cười hì hì, chiêu vừa nãy của Trần Phong đúng là khiến tròng mắt mọi người có mặt đều kinh ngạc muốn rớt ra ngoài.
Được nữ thần quốc dân danh tiếng lẫy lừng hẹn nói chuyện riêng thế mà Trần Phong lại nói mình vội lên tàu.
Đúng là kiểu mẫu của giới trai thẳng.