LONG TẾ

Sau khi ra khỏi nhà họ Vương thì đã đến sẩm tối rồi.

Trần Phong lấy điện thoại ra thì thấy Hoàng Lão Tam đã gửi chỗ khách sạn đã đặt xong đến.

Cẩm Giang Chi Tinh là khách sạn năm sao vô cùng nổi tiếng ở thành phố Trung Hải, ở đó một đêm ít nhất phải hai nghìn trở lên.

Trần Phong mỉm cười định bắt xe qua, lúc này điện thoại trong tui lại reo vang.

Cuộc gọi đến hiển thị là Tần Tuyết Nhu.

Tần Tuyết Nhu?

Lúc này bà ta gọi cho mình làm gì?

Trần Phong hơi khó hiểu, sau đó ấn nhận cuộc gọi.

"Cậu giờ đang ở đâu?".

"Trung Hải".

"Tôi biết cậu đang ở Trung Hải, tôi hỏi là vị trí cụ thể của cậu", giọng Tần Tuyết Nhu hơi mất kiên nhẫn.

"Quốc Tế Cẩm Tú".

"Cậu đến đó làm gì? Cậu có biết giờ có hai nhóm người đang điều tra cậu không?".

"Biết, làm sao?", Trần Phong gật đầu, giọng nói chẳng hề ngạc nhiên.

Sau khi ra khỏi ga tàu cao tốc, anh đã cảm thấy có hai nhóm người đang theo dõi anh, nếu không có gì bất ngờ thì một trong hai nhóm người đó chắc hẳn là người đứng sau Sở Thanh Từ, nhóm còn lại thì là người đứng sau vượn đen và khỉ gầy.

"Biết mà cậu còn chạy lung tung khắp nơi?", Tần Tuyết Nhu trợn ngược mắt.

"Không thì sao?", Trần Phong cười gượng, từ lúc anh ra tay cứu Sở Thanh Từ thì đã bị dính vào rồi, người đứng sau Sở Thanh Từ và người đứng sau vượn đen và khỉ gầy chắc chắn sẽ không bỏ qua nhân tố bất ổn như anh, bị điều tra chỉ là việc sớm muộn mà thôi.

Tần Tuyết Nhu hơi cạn lời, mãi một lúc, bà ta mới bực mình nói:

- Cậu biết cô gái lúc trưa cậu cứu có thân phận gì không?

"Không biết", Trần Phong lắc đầu, anh chỉ biết Sở Thanh Từ là đại minh tinh nổi tiếng khắp nơi, nhưng với thân phận cụ thể của Sở Thanh Từ thì lại chẳng biết gì, nhưng từ sự hoành tráng khi ra ngoài của Sở Thanh Từ thì thân phận của Sở Thanh Từ chắc chắn không hề đơn giản.

"Cô ta là người nhà họ Sở?", Tần Tuyết Nhu thản nhiên nhả ra bảy chữ.

"Nhà họ Sở?", con ngươi Trần Phong bỗng co lại, trong lòng không kiềm được mà nổi sóng dữ dội, Tần Tuyết Nhu nói... chắc không phải là nhà họ Sở kia chứ?

"Giờ biết sợ rồi?", dường như nghe ra được sự bàng hoàng trong giọng Trần Phong, khóe môi Tần Tuyết Nhu không kiềm được cong lên đầy khinh bỉ.

Trần Phong thở dài, không nói gì, nếu Sở Thanh Từ thực sự là người nhà họ Sở kia, vậy việc anh bị dính vào lần này e là hơi bị lớn thật.

"Trần Phong, cậu giỏi ghê nhỉ, phía Hạ Mộng Dao còn chưa cắt đứt sạch sẽ mà bên này đã móc nối được quan hệ với đại tiểu thư của nhà họ Sở, chắc không phải cậu muốn làm con rể ở rể nhà họ Sở chứ?", Tần Tuyết Nhu lại mỉa mai một câu.

"Bà nghĩ nhiều rồi", Trần Phong hít sâu một hơi, cố dằn nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, bình tĩnh nói.

"Tôi có nghĩ nhiều hay không trong lòng cậu rõ nhất", Tần Tuyết Nhu cười khẩy một tiếng.

"Việc của nhà họ Sở tôi không muốn nói nhiều với cậu, hôm nay tôi gọi cho cậu là có hai tin tức muốn báo với cậu, một tin tốt, một tin xấu, cậu nghe cái nào trước?".

"Tin tốt", Trần Phong ngập ngừng rồi nói.

"Tin tốt?", giọng Tần Tuyết Nhu hơi lười biếng: "Tin tốt là cô vợ nhỏ của cậu giờ đã bình yên đến Trung Hải rồi, người của tôi bảo vệ cô ấy rất tốt, cậu có thể hoàn toàn yên tâm về sự an toàn của cô ấy. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ để cô ấy tiếp nhận công ty y dược dưới tên tôi, làm tổng giám đốc điều hành, nên cậu cũng không cần lo cô ấy không có việc gì để làm".

"Cảm ơn, tin xấu thì sao?", Trần Phong gật đầu, có Tần Tuyết Nhu thì vấn đề an toàn của Hạ Mộng Dao đúng là không cần lo.

"Tin xấu?", khóe môi Tần Tuyết Nhu nhếch lên đầy trêu tức: "Cậu chắc chắn muốn nghe chứ?".

"Chắc chắn, bà nói đi", Trần Phong thở dài, chỉ cần Hạ Mộng Dao không sao thì tin gì với anh mà nói cũng không tính là xấu.

"Được, vậy tôi nói. Lúc chiều nhà họ Trần lại mở buổi họp Hội nguyên lão để bàn về việc cậu phế Trần Anh Nhu. Chủ đề cuộc họp là có tiếp tục giữ thân phận người thừa kế nhà họ Trần của cậu không, cậu đoán xem kết quả cuối cùng thế nào?", Tần Tuyết Nhu thích thú hỏi.

"Thân phận người thừa kế tiếp tục giữ, nhưng từ giờ về sau tôi không được động vào bất kì tài nguyên nào của nhà họ Trần", Trần Phong hờ hững nói.

"Cậu thế mà lại biết?", giọng Tần Tuyết Nhu hơi kinh ngạc.

"Biết việc này lạ lắm sao?", Trần Phong hỏi ngược lại, mặc dù anh chưa từng bước vào vòng trung tâm của nhà họ Trần, nhưng anh lại hiểu rõ kết cấu thế lực của nhà họ Trần.

Ngoài sáng, Hội nguyên lão do nguyên lão của mười ba phòng tạo ra là giai cấp đưa ra quyết sách tối cao, có quyền quyết định mọi việc lớn nhỏ với nhà họ Trần, thậm chí đến cả gia chủ cũng có thể do hội nguyên lão lựa chọn.

Nhưng thực tế, người nắm quyền thực sự của nhà họ Trần chỉ có một đó là Trần Trấn Nam.

Trần Trấn Nam là gia chủ duy nhất mà quyền lực bản thân có thể áp đảo Hội nguyên lão trong nhà họ Trần gần một trăm năm nay.

Quyết định của ông ta dù là Hội nguyên lão cũng không dám cãi lại.

Trần Phong biết rõ điểm này.

Nếu lúc đầu người lập anh làm người thừa kế nhà họ Trần không phải Trần Trấn Nam mà là bất kì người nhà họ Trần nào khác thì có lẽ anh đã đến không dưới một nghìn lần rồi.

Nhưng dù không phản bác thì những người khác nhà họ Trần cũng sẽ không ngồi yên nhìn anh thích gì làm nấy, ví dụ việc động vào vảy ngược của thành viên cao cấp nhà họ Trần như phế bỏ Trần Anh Nhu.

Hôm nay Trần Phong có thể phế Trần Anh Nhu, vậy ngày mai sẽ có thể phế những nhân tài kiệt xuất khác, đây là việc nhiều nhân vật cấp cao của nhà họ Trần không thể chấp nhận.

Nên mới có cuộc họp Hội nguyên lão lần này.

Quyết định của Trần Trấn Nam họ không thể thay đổi nhưng họ lại có thể lợi dụng sơ hở, kiềm chế Trần Phong.

Mà cách tốt nhất để hạn chế Trần Phong là từ giờ trở đi không cho Trần Phong bất kì tài nguyên gì dưới tên nhà họ Trần nữa, khiến Trần Phong trở thành một người thừa kế nhà họ Trần hữu danh vô thực.

Kết quả này Trần Phong đã nghĩ đến được từ hôm phế Trần Anh Nhu.

Trần Phong không ngờ kết quả lại đến muộn thế thôi.

"Nếu đã biết rồi vậy cậu có gì muốn nói không?", Tần Tuyết Nhu cười hỏi, mặc dù giờ trên danh nghĩa Trần Phong vẫn là người thừa kế nhà họ Trần, nhưng thực tế, anh lại chẳng có quan hệ gì với nhà họ Trần.

Tài sản nghìn tỉ của nhà họ Trần từ giờ về sau anh không có tư cách điều động, trừ khi Trần Trấn Nam nói lại, thay đổi quyết định của Hội nguyên lão.

"Chẳng có gì muốn nói hết", Trần Phong lắc đầu nói: "Tôi vốn đã chẳng có chút hi vọng nào với nhà họ Trần".

Tần Tuyết Nhu hơi ngạc nhiên, Trần Phong hình như thật sự không hứng thú với thân phận người thừa kế nhà họ Trần này thật, nếu có hứng thú thì ba tháng trước, khi Trần Trấn Nam tuyên bố anh là người thừa kế nhà họ Trần anh đã phải về Yên Kinh rồi.

"Cậu rất giống gã đó, năm ấy ông ấy cũng nói như vậy", Tần Tuyết Nhu đột nhiên thở dài, nói một câu khiến Trần Phong chẳng hiểu ra sao.

Gã đó? Tần Tuyết Nhu chẳng lẽ là nói ông bố hời của mình Trần Hạo Thiên?

Trần Phong cau mày, năm ấy Trần Hạo Thiên cũng không hứng thú với vị trí người thừa kế nhà họ Trần?

Tại sao chứ?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi