LONG TẾ

Địa bàn nước M không lớn lắm, ngoài bang người Hoa, bang đại Mã và Thánh Hỏa Giáo ra còn lại đều là loại tôm tép, Lỗ Đông Hùng và Cargoon vừa chết thì Hoàng Lão Tam đương nhiên sẽ trở thành bá chủ ở nước M.

Trần Phong trợn ngược mắt: "Anh có tặng cả nước M cho em thì em cũng chẳng thèm".

"Hì, ông đây đùa với cậu thôi, nhóc con cậu tưởng thật chắc?", Hoàng Lão Tam bĩu môi, Trần Phong tương lai có tiềm lực thế nào ông ta không biết, nhưng chắc chắn không phải thứ mà một nước M có thể hạn chế được.

Dù là Hoa Hạ cũng không nhốt được con rồng thật này.

"Được rồi, không nói nhiều với anh nữa", Trần Phong đột nhiên đứng dậy, nhìn Hoàng Lão Tam một cái rồi nói: "Thời gian này tu luyện cho tốt, tranh thủ nhanh chóng đột phá Hóa Kình, lúc nào anh đột phá Hóa Kình thì em sẽ đi nước M lúc đó, giúp anh lấy đầu chó của Lỗ Đông Hùng và Cargoon".

"Không cần, đầu hai con chó đó ông đây sẽ tự đi lấy", Hoàng Lão Tam lười biếng nói.

Trần Phong lắc đầu cười, không nói gì.

Hôm sau.

Vừa sáng ra Trần Phong đã đến nhà họ Vương, hôm qua lúc rời khỏi nhà họ Vương, anh đã đồng ý với Vương Hoằng Nghị sáng nay sẽ theo Vương Thi Viện đến Tập đoàn Khang Mỹ phỏng vấn, làm cho đủ thủ tục.

Lúc đến nhà họ Vương, Vương Hoằng Nghị và Bành Diễm Phương không có nhà chỉ có một mình Vương Thi Viện.

Vương Thi Viện hôm nay mặc bộ váy công sở màu đen bó sát, khoe thân hình vô cùng quyến rũ của mình, cặp mông tròn mẩy, chiếc eo thon duyên dáng... còn cả cặp chân đẹp thon dài mà thẳng tắp được đôi tất da màu đen ôm trọn, mọi thứ đều tỏa ra hơi thở hấp dẫn.

Trần Phong chỉ nhìn một cái rồi thôi, không dừng lại lâu trên người Vương Thi Viện.

Nhưng hành động này của anh lọt vào mắt Vương Thi Viện lại thành biểu hiện của chột dạ.

Đồ con rệp quê mùa, rõ ràng là thèm thuồng bà đây, bị bà đây phát hiện còn giả vờ như không có gì! Vương Thi Viện cười khẩy trong bụng, sự chán ghét trong mắt lại nồng đậm hơn.

Buồn nôn!

Sau khi lại chửi thầm một câu trong bụng, Vương Thi Viện khoanh tay trước ngực đi đến trước mặt Trần Phong, lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái: "Anh mặc thế này đi phỏng vấn?".

Trần Phong cau mày, cúi đầu nhìn quần áo mình, là một bộ đồ thể thao thoải mái màu xám, quần áo là do Hạ Mộng Dao mua năm ngoái ở cửa hàng flagship, mặc dù không đắt nhưng Trần Phong vẫn luôn giặt rất sạch.

"Sao, có vấn đề gì à?", Trần Phong không nhịn được hỏi một câu.

"Anh nói làm sao?", Vương Thi Viện ngay lập tức lên cơn tức: "Hôm nay chúng ta đi phỏng vấn chứ không phải du sơn ngoạn thủy, anh mặc đồ thể thao đi là sao? Đồ công sở của anh đâu?".

"Tôi không có đồ công sở", Trần Phong thản nhiên nói, lúc ở nhà họ Hạ, anh vẫn luôn đi giao hàng, không dùng đến đồ công sở, hơn nữa anh cũng không thích mặc đồ công sở.

Dáng vẻ chẳng mặn mà gì này của Trần Phong khiến Vương Thi Viện tức giận không thôi: "Không có đồ công sở chẳng lẽ không biết mua một bộ sao? Anh coi Tập đoàn Khang Mỹ của chúng tôi là gì? Là công ty nhỏ dưới quê các anh chắc?".

"Cô nghĩ nhiều rồi", Trần Phong vẫn thong dong, vừa nhìn đã biết Vương Thi Viện là công chúa nhỏ được chiều chuộng từ bé, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu, được người ta chiều quen rồi sẽ có ảo tưởng mình mới là trung tâm vũ trụ, những người khác đều phải nhường cô ta.

Trần Phong chẳng thèm so đo với kiểu người này, mất giá quá.

"Tức chết tôi mất! Tức chết tôi mất! A, đồ vô dụng, anh chính là đồ vô dụng!".

Vương Thi Viện tức đến mức gào lên, cô ta không hiểu sao Trần Phong lại không biết trời cao đất dày như vậy, nhà họ Vương đẩy cơ hội tốt thế này đến trước mặt anh, để anh làm thủ tục theo hình thức chút là có thể vào Tập đoàn Khang Mỹ, nhưng anh vẫn không biết quý trọng.

Sự kiện quan trọng như phỏng vấn mà lại mặc đồ thể thao đến, thế chẳng phải là muốn làm mất mặt nhà họ Vương, làm mất mặt Lý Thế Bình sao?

"Thi Viện, sao vậy?", lúc này, một giọng nói sang sảng vang lên ngoài cửa, sau đó, Lý Thế Bình cao lớn, tuấn tú mặc bộ vest kẻ sọc màu xanh lam đi vào.

"Hu hu, Thế Bình, đồ con rệp này bắt nạt em", nhìn thấy Lý Thế Bình, Vương Thi Viện ngay lập tức đổi thành bộ mặt tủi thân.

"Cậu ta bắt nạt em?".

Sắc mặt Lý Thế Bình ngay lập tức sầm lại, lạnh lùng nhìn Trần Phong một cái: "Đồ nhà quê, có việc gì thế? Sao cậu lại động tay động chân với Vương Thi Viện?".

Trần Phong cau mày: "Không có".

"Không có? Không có sao Thi Viện lại nói cậu bắt nạt cô ấy?", sắc mặt Lý Thế Bình hơi tức giận, hắn cảm thấy Trần Phong chắc chắn đã động tay động chân với Vương Thi Viện, dù sao giờ Trần Phong vừa li hôn, Vương Thi Viện lại xinh đẹp quyến rũ thế này, trai chưa vợ gái chưa chồng ở cùng một phòng, Trần Phong khó tránh sẽ có tư tưởng lệch lạc gì đó.

Thấy Lý Thế Bình có chiều hướng động thủ, Vương Thi Viện ngay lập tức sốt ruột, cô ta không lo Lý Thế Bình sẽ đánh Trần Phong bị làm sao mà lo Lý Thế Bình tưởng cô ta bị Trần Phong làm nhục, vì thế từ bỏ suy nghĩ theo đuổi cô ta.

"Thế Bình, em nói bắt nạt không phải kiểu bắt nạt đó", Vương Thi Viện vội vàng cất tiếng giải thích: "Bắt nạt mà em nói là con rệp này vừa cãi lại em".

"Cãi lại?", Lý Thế Bình nhìn Vương Thi Viện với ánh mắt hoài nghi.

"Dạ, cãi lại", Vương Thi Viện gật đầu sau đó chỉ vào Trần Phong rồi mách: "Thế Bình, anh xem thằng vô dụng này ăn mặc có khác gì thằng ăn xin không? Em bảo anh ta đi mua bộ đồ công sở nhưng anh ta không mua. Bộ dạng anh ta thế này thì làm sao mà đi phỏng vấn được? Đồng nghiệp công ty anh thấy anh nhét người thế này vào công ty, họ nhất định sẽ có ý kiến với anh".

Vương Thi Viện thở ra thơm như lan, hương thơm thoang thoảng trong miệng không ngừng phả lên má Lý Thế Bình, khiến Lý Thế Bình không thể tập trung, bụng dưới nóng ran.

Tay tự nhiên ôm lấy vòng eo con kiến của Vương Thi Viện, Lý Thế Bình nói đầy cưng chiều: "Cục cưng, em nói có lý lắm. Nhưng mà em không cần lo, địa vị ở công ty của anh rất cao, dù anh có nhét một cục rác vào công ty thì họ cũng sẽ không nói gì anh".

"Được rồi", Vương Thi Viện hơi bất mãn chu môi, thực ra ý của cô ta là muốn Lý Thế Bình bỏ ngay suy nghĩ nhét Trần Phong vào công ty, dù sao cô ta cũng ở Công ty Khang Mỹ, sau này nếu để người khác biết cô ta mà con rệp như Trần Phong có quan hệ thì mặt mũi cô ta biết để đâu?

Nhưng Lý Thế Bình đã nói vậy rồi thì cô ta đương nhiên phải nể mặt Lý Thế Bình, dù sao giờ Lý Thế Bình cũng coi như là một nửa bạn trai của cô ta.

"Trần Phong, lần này phỏng vấn vào công ty, mặc dù chỉ là hình thức nhưng tôi khuyên cậu tốt nhất là coi trọng một chút thì hơn, đừng thể hiện kém quá, nếu thể hiện kém quá thì cậu sẽ không ở công ty lâu được đâu", Lý Thế Bình cười khẩy nhìn Trần Phong.

Theo hắn thấy, Trần Phong chính là kiểu bùn loãng không thể trát tường điển hình, người khác gặp cơ hội tốt thế này chỉ muốn choàng lên người quần áo đắt nhất, dùng trạng thái tốt nhất, nhưng đồ vô dụng Trần Phong này thế mà lại mặc bộ đồ thể thao.

Đúng là hết thuốc chữa!

Nếu không phải đã hứa với Vương Hoằng Nghị thì hắn chắc chắn sẽ phẩy tay bỏ đi luôn rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi