Môi Tiêu Nhược mấp máy, còn định giải thích mấy câu, lúc này, điện thoại cô ta lại reo vang, vừa nhận máy thì đầu bên kia đã vang lên tiếng cười gượng của Trần Phong: "Tiêu Nhược, em có thể ra đón tôi một lát không, bảo vệ ở cổng không cho tôi vào".
"Không cho vào?", Tiêu Nhược đầu tiên là sửng sốt, sau đó ngay lập tức hiểu ra, hôm nay là kỷ niệm thành lập trường Đại học Trung Hải, phía nhà trước không cho phép người lạ ngoài trường vào, sợ tạo thành một số rắc rối không cần thiết, nên chỉ có sinh viên của trường và sinh viên cũ mới được vào.
"Anh Phong, anh chờ chút, em ra đón anh ngay đây", Tiêu Nhược vội vàng nói, bảo vệ của Đại học Trung Hải là người thế nào cô hiểu rất rõ, nếu cô không nhanh chút thì những bảo vệ đó biết đâu sẽ xảy ra mâu thuẫn gì với Trần Phong mất.
"Chị Tiêu Nhược, chị gọi anh Trần Phong đến à?", nghe thấy xưng hô của Tiêu Nhược, Lâm Uyển Thu kinh ngạc bụm miệng, trên gương mặt xinh đẹp lộ vẻ căng thẳng, cô cứ tưởng Tiêu Nhược chỉ đùa với cô thôi, nhưng không ngờ, Tiêu Nhược lại gọi Trần Phong đến thật, hơn nữa bây giờ, Trần Phong đã đến cổng rồi.
"Vốn định tạo niềm vui bất ngờ cho em, nhưng bây giờ...", Tiêu Nhược nhìn Lâm Uyển Thu một cái, thở dài: "Em cũng thấy rồi đó, có muốn đi đón anh Trần Phong của em với chị không?"
Gương mặt xinh xắn của Lâm Uyển Thu đỏ ửng, sau khi do dự một lúc thì khẽ khàng gật đầu: "Dạ, cùng đi đi".
Nói xong thì hai người sóng vai ra ngoài.
Hàng loạt nam thanh nữ tú ở lại cánh gà sau khi nhìn nhau một cái thì vội vàng đi theo.
Đây là cơ hội duy nhất nhìn thấy đại gia thần bí đã đập hơn một triệu tư tiền quà cho Tiêu Nhược, họ đương nhiên sẽ không bỏ qua.
Ngoài Vương Nhã Nam ra, thì không có ai có mặt tại đây từng gặp Trần Phong, nên lúc còn đang đi đường, mọi người đã vẽ ra hình tượng của Trần Phong trong đầu.
Đàn ông trung niên mập mạp bụng bia hay là công tử nhà giàu tuấn tú phong độ ngời ngời, hoặc là tổng tài bá đạo, quyến rũ trong truyền thuyết?
Chỉ mấy phút ngắn ngủi, mọi người đã vẽ ra hàng nghìn, hàng vạn hình tượng cho Trần Phong.
Nhưng sau khi thấy người thật, mọi người bỗng chốc trố hết cả mắt.
Thậm chí còn có mấy người xoa mắt theo bản năng, cảm thấy mình nhất định là hoa mắt rồi, thanh niên tướng mạo bình thường mặc đồ vỉa hè đang hút thuốc, đánh rắm với mấy bảo vệ trước mặt, là đại gia thần bí đập cả triệu tiền quà cho Tiêu Nhược sao?
Đùa gì thế?
Loại người này nếu đập được quà hơn một triệu vậy bao nhiêu người trên phố đều là đại gia đấy được không?
Mấy nữ sinh có mặt chợt thất vọng cùng cực, mọi ảo tưởng đều hóa thành bọt nước vào khoảnh khắc thấy Trần Phong.
Thấy hình tượng của Trần Phong, Tiêu Nhược cũng ngớ ra một lúc, tại sao lần này Trần Phong cô ta gặp lại khác hoàn toàn Trần Phong lần trước cô ta gặp.
Trần Phong cô ta gặp lần trước, lạnh lùng, ngang ngược, hai tiếng cút liên tiếp đã khiến cho Lưu Khôn - con nhà giàu đẳng cấp nhất Đại học Trung Hải không dám hó hé gì.
Nhưng Trần Phong cô ta gặp lần này, cảm giác cho người ta lại như một thanh niên bình thường, thậm chí dáng vẻ hút thuốc với bảo vệ thành thạo còn có chút nghèo hèn.
Đúng là như hai người khác nhau.
Dù trong lòng kinh ngạc, nhưng ngoài mặt Tiêu Nhược lại không thể hiện ra, ngược lại còn cười mỉm chi kéo Lâm Uyển Thu đang đỏ mặt đến trước mặt Trần Phong.
"Xin lỗi nhé, anh Phong, quên mất nói với anh trong điện thoại việc hôm nay Đại học Trung Hải giới nghiêm, không cho người ngoài vào trường", Tiêu Nhược cười nói thoải mái.
"Không sao, tôi cũng mới đến không lâu", Trần Phong mỉm cười, mấy bảo vệ ở cổng vừa thấy anh đúng là sắc mặt không tốt đẹp gì, nhưng sau khi phát mấy điếu thuốc thì thái độ của mấy người ngay lập tức thay đổi.
"Anh Trần Phong...", Lâm Uyển Thu đỏ mặt nhìn Trần Phong một cái, thấy Trần Phong chuyển mắt sang, cô lại vội vàng cúi đầu.
Thấy dáng vẻ này của Lâm Uyển Thu, Trần Phong hơi bất đắc dĩ, anh không phải kẻ mù, Lâm Uyển Thu thích anh, anh đương nhiên nhận ra, nhưng tim anh đã bị Hạ Mộng Dao lấp đầy từ lâu, nên bao lâu nay anh vẫn coi Lâm Uyển Thu là em gái.
Nhưng anh lại không biết phải nói suy nghĩ này với Lâm Uyển Thu thế nào.
"Lát nữa cố gắng biểu diễn nhé, lên sân khấu đừng căng thẳng", cuối cùng, Trần Phong vẫn cười dặn Lâm Uyển Thu một câu, dù thế nào, việc cấp bách hiện tại là để Lâm Uyển Thu hoàn thành tốt màn biểu diễn đầu tiên trong đời tối nay đã, chứ không phải việc khác.
"Dạ", Lâm Uyển Thu khẽ khàng gật đầu, trong đôi mắt đẹp lóe lên vẻ buồn bã khó phát hiện.
"Anh Phong, anh đến thế nào vậy? Lái xe hay gọi xe?", Tiêu Nhược hỏi.
"Tôi lái xe đến", Trần Phong chỉ chiếc Santana ven đường.
"Santana?!", thấy xe của Trần Phong chỉ thế mà lại là một chiếc Santana, Tiêu Nhược không kìm được trợn to mắt, trong đôi mắt đẹp lộ vẻ kinh ngạc.
Với đẳng cấp của Trần Phong dù có keo kiệt thế nào thì cũng không thể lái một chiếc Santana đến chứ.
"Tôi không nhìn nhầm chứ? Xe anh chàng này lái là Santana?".
"Cậu không nhìn nhầm, chính là Santana!".
"Ha, ha, ha, buồn cười chết mất, sao anh ta không lái Chevrolet đến?".
"Anh ta coi Đại học Trung Hải của chúng ta là chỗ nào? Bãi thu mua đồng nát à? Lái Santana đến mà cũng không sợ mất mặt".
"Hơn nữa, mẹ kiếp còn là chiếc Santana cũ, chắc là lái bảy, tám năm rồi".
Nhóm nam thanh nữ tú không nể tình bắt đầu mỉa mai Trần Phong, hôm nay là kỷ niệm thành lập Đại học Trung Hải, có rất nhiều sinh viên cũ đã công thanh danh toại về trường tham gia lễ kỷ niệm.
Nên xe lái vào Đại học Trung Hải kém nhất cũng là đẳng cấp Audi A8, tốt hơn chút thì có Porsche, Bentley thậm chí là siêu xe như Maserati.
Santana của Trần Phong đúng là lần đầu tiên có.
Trong hàng loạt siêu xe vô cùng nổi bật.
Hiển nhiên, đây không phải là một từ tích cực.
Với sự mỉa mai không hề kiêng dè gì của đám đông, Trần Phong chỉ cười trừ, không để trong lòng, anh không cần phải so đo với những sinh viên đại học còn chưa ra đời ở đây.
"Vương Nhã Nam, còn nhớ lúc trước mình từng nói gì không?", lúc này, Tiêu Nhược cười khẩy nói, Trần Phong lái Santana đúng là hơi xấu hổ, nhưng chiếc Santana cũng đã vả cho Vương Nhã Nam một cái tát đau vô cùng.
Sắc mặt Vương Nhã Nam thay đổi, cô ta đương nhiên nhớ lúc trước mình nói gì, nhưng trước đó cô ta nói vậy không phải là vô căn cứ mà là có bằng chứng hẳn hoi.
Cảnh Trần Phong làm Lưu Khôn và Võ Chí Khoa bẽ mặt ở Hộp đêm Hồng Diệp lúc trước cô ta vẫn còn nhớ như in.
Cô ta chưa từng thấy Lưu Khôn kiêng dè một người đến mức như vậy, lúc đó trong lòng cô ta đã phán đoán, Trần Phong rất có thể có gia thế kinh khủng, nên mới nói ra lời như Trần Phong là đại gia thần bí đứng sau Tiêu Nhược.
Nhưng bây giờ, bộ đồ vỉa hè rởm đời và chiếc Santana hàng si cũ nát của Trần Phong lại vả bôm bốp vào mặt cô ta.
Đại gia tặng quà cả triệu sẽ lái chiếc xe đáng xấu hổ vậy sao?
Đùa gì chứ?