LONG TẾ

"Thằng bé Bạch Văn Lịch này, lần nãy cũng phải ghi nhớ bài học rồi, núi cao còn có nói cao hơn, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có những câu nói của người xưa không thể quên", Dương Kiến Hùng cũng hiếm có cảm khái một câu, trước khi Trần Phong chơi đàn, ông ta căn bản không ngờ Trần Phong sẽ thắng, nhưng kết quả sau đó lại là Trần Phong vả mặt tất cả mọi người.

Ai nói người lái xe Santana cũ thì không thể chơi đàn?

Người duy nhất đoán được kết quả trong hội trường chính là Sở Thanh Từ.

Nhưng sự kinh ngạc của Sở Thanh Từ lúc này lại không ít hơn mọi người bao nhiêu.

Những người khác chỉ nghe ra được "Thư gửi Elise" của Trần Phong hay, nhưng cô ta lại nghe được linh hồn bên trong "Thư gửi Elise".

Trần Phong đã khiến "Thư gửi Elise" như có sức sống.

Đúng là kĩ thuật thượng thừa!

Trình độ này không kém hơn những nghệ sĩ dương cầm nổi tiếng trong nước, thậm chí còn hơn một chút!

Trần Phong rốt cuộc có thân phận gì?

Thực lực võ thuật cao siêu thì thôi, sao cả trình độ dương cầm cũng kinh khủng như vậy?

"Tôi chơi xong rồi, cậu có thể cút xuống sân khấu rồi".

Ở trên sân khấu, Trần Phong chắp tay sau lưng, chuyển mắt sang Bạch Văn Lịch, hờ hững nói.

Bạch Văn Lịch lúc này sắc mặt hơi nhăn nhó, cậu ta chưa bao giờ nghĩ rằng có một ngày mình lại bị một thằng nghèo khốn kiếp lấn át trong chính lĩnh vực mình giỏi nhất.

"Tôi không phục!", mắt Bạch Văn Lịch đỏ ngầu, cậu ta không chấp nhận được, cậu ta không chấp nhận được việc thua Trần Phong thế này!

Đồ nghèo khốn kiếp Trần Phong nhất định chỉ trùng hợp chơi đàn giỏi, ngoài việc chơi đàn dương cầm giỏi thì anh không có kĩ năng gì đáng nói hết!

Trần Phong cau mày: "Cậu không phục?".

"Đúng, tôi không phục! Một gã nghèo lái Santana cũ như anh không xứng có Uyển Thu!", Bạch Văn Lịch nghiến răng nghiến lợi, nghiễm nghiên bỏ luôn sợi dây thần kinh xấu hổ cuối cùng.

"Tôi muốn đấu võ với anh! Nếu đấu võ anh vẫn có thể thắng tôi...".

"Bạch Văn Lịch, cậu có thể có chút sĩ diện không?!", Bạch Văn Lịch còn chưa nói xong thì đã bị Tiêu Nhược tức giận ngắt lời, vô sỉ quá.

Đúng là quá vô sỉ!

Tiêu Nhược từng gặp người vô sỉ nhưng chưa từng gặp ai vô sỉ như Bạch Văn Lịch, người nói đấu một trận phân thắng bại là cậu ta, nói muốn đấu văn cũng là cậu ta, kết quả giờ thua rồi lại không chịu nhận, còn muốn đấu võ với Trần Phong? Có còn cần thể diện không?

"Tiêu Nhược, cô câm miệng cho tôi, việc này không liên quan gì cô hết", Bạch Văn Lịch hơi thẹn quá hóa giận, cậu ta đương nhiên biết, việc này mình làm vậy là mặt dày thế nào, nhưng cậu ta lúc này đâm lao phải theo lao, cậu ta phải cho Trần Phong một bài học, lấy lại chút thể diện, nếu không, sau này danh hiệu nam khôi Đại học Trung Hải của cậu ta sẽ trở thành một trò cười.

Bạch Văn Lịch lại chuyển mắt sang Trần Phong.

"Đồ nghèo, chẳng phải anh rất giỏi sao? Tiếp tục đấu võ với tôi, chỉ cần anh thắng tôi thì sau này tôi gặp Uyển Thu thì chắc chắn sẽ đi đường vòng!", Bạch Văn Lịch khiêu khích với vẻ mặt u ám, chỉ cần có thể đánh cho Trần Phong bò trên sân khấu, thì hôm nay cậu ta không tính là thua!

Cậu ta còn có cơ hội lật ngược tình thế!

Trần Phong lắc đầu: "Tôi không muốn ra tay với loại như cậu, sẽ bẩn tay tôi".

Trần Phong nói rất nhẹ nhàng, nhưng Bạch Văn Lịch lại tức đến đỏ mặt tía tai: "Vớ vẩn, rõ ràng là anh sợ rồi!".

"Đúng, cậu nói đúng, tôi sợ rồi", Trần Phong mỉm cười, bảo anh đấu đàn trên sân khấu với Bạch Văn Lịch đã mất giá lắm rồi, giờ còn bảo anh đấu võ trên sân khấu với Bạch Văn Lịch, anh thực sự không thể buông bỏ thể diện, đường đường là võ sĩ Hóa Kình, chẳng lẽ không cần thể diện chắc?

Sau khi Trần Phong nói xong thì chắp tay sau lưng xoay người, chuẩn bị xuống sân khấu.

Bạch Văn Lịch bị lờ đi, cả gương mặt vặn vẹo, tràn ngập vẻ thù hằn.

"Văn Lịch, xuống đi, em đã thua rồi", dưới khán đài, hiệu trưởng Hà đứng dậy khỏi ghế khách quý, bực mình nói, mặt mũi của Đại học Trung Hải hôm nay bị Bạch Văn Lịch làm cho mất sạch rồi.

Đấu văn thua một dân xã hội như Trần Phong thì thôi đi, thua rồi còn định chối, việc này nếu đồn ra ngoài thì không biết Đại học Trung Hải sẽ bị người bên ngoài bôi nhọ thế nào.

Cứ tưởng hiệu trưởng Hà lên tiếng thì Bạch Văn Lịch sẽ biết điều xuống sân khấu.

Nhưng Bạch Văn Lịch sau đó lại làm ra một hành động khiến mọi người không ngờ được!

Đánh lén!

Bạch Văn Lịch thế mà lại đánh lén Trần Phong lúc anh xoay người.

Chiếc ghế trong tay được cậu ta giờ cao lên, đập mạnh về phía gáy Trần Phong.

Nếu đập trúng thì đầu Trần Phong có lẽ sẽ nổ tung như dưa hấu mất!

Động tác bất ngờ này khiến mọi người trong hội trường đều ngớ ra, tiếng gào thét của nhiều thiếu nữ kẹt trong cổ họng.

Tiêu Nhược và Lâm Uyển Thu đứng gần Bạch Văn Lịch nhất phản ứng lại đầu tiên.

Não Tiêu Nhược trắng xóa, định nhắc nhở Trần Phong theo bản năng, nhưng lúc này Lâm Uyển Thu ở bên cạnh lại lao thẳng đến chỗ Trần Phong.

Nghiễm nhiên là dáng vẻ muốn dùng cơ thể mình để chặn màn đánh lén cho Trần Phong.

Sắc mặt Bạch Văn Lịch độc ác mà dữ tợn, thấy Lâm Uyển Thu lao đến, cậu ta không những không định dừng tay mà còn tăng thêm sức trong tay!

Con khốn, đi chết đi!

Trong mắt Bạch Văn Lịch tràn ngập vẻ dữ tợn, cậu ta vốn là một người ích kỉ hẹp hòi, thứ cậu ta không có được thì có phải hủy hoại cũng sẽ không để người khác có được!

Thấy cái ghế Bạch Văn Lịch vớ lấy sắp đập vào người Lâm Uyển Thu, trái tim của tất cả mọi người trong hội trường như treo ngược cành cây, thậm chí nhiều người còn nhắm mắt lại, dường như không muốn thấy cảnh Lâm Uyển Thu bị đập cho thương nặng.

Đúng lúc này, Trần Phong mặt mày lạnh tanh xoay người, nhìn Lâm Uyển Thu gần ngay trước mắt với vẻ mặt không chùn bước, trong lòng Trần Phong không nhịn được thở dài.

Sau đó giơ một tay ra ôm Lâm Uyển Thu vào lòng.

Một tay khác thì lại chuyển chưởng thành nắm đấm, đập về phía Bạch Văn Lịch.

Nắm đấm của Trần Phong đập lên chiếc ghế gỗ lim mà Bạch Văn Lịch quăng mạnh đến trước.

"Răng rắc", khoảnh khắc tiếp xúc, chiếc ghế gỗ lim trong tay Bạch Văn Lịch vỡ luôn thành mười mấy mảnh.

Trong ánh mắt không thể tin nổi của Bạch Văn Lịch, nắm đấm của Trần Phong xuyên xoa ghế gỗ lim, đập vào mặt cậu ta.

Nắm đấm đập đúng vào mũi Bạch Văn Lịch, Bạch Văn Lịch chỉ cảm giác mũi đau đớn, sau đó tầm mắt bắt đầu mất kiểm soát hoa hết cả lên.

"Rầm!".

Bạch Văn Lịch bay ngược lại như một con diều đứt dây, bay xa mười mấy mét, rồi mới rơi mạnh xuống đất.

Sau đó không biết sống chết thế nào.

Cả hội trường lại lần nữa im lặng.

Hít!

Sau đó là tiếng hít một hơi khí lạnh.

Một đấm khiến người sống sờ sờ bay xa mười mấy mét, là khái niệm gì?

Dù là xe tải cũng không làm được.

Lặng im.

Sự lặng im khó hiểu.

Hội trường siêu lớn với hơn hai mươi nghìn người lúc này yên lặng khó hiểu.

Mọi người đều bị nắm đấm này của Trần Phong làm cho sững sờ!

Bạch Văn Lịch là chủ tịch Câu lạc bộ Taekwondo của Đại học Trung Hải, khả năng của cậu ta không hề kém.

Nhưng bây giờ cậu ta đánh lén Trần Phong lại bị Trần Phong đấm cho bay mười mấy mét!

Cả người yếu như sên trước mặt Trần Phong.

Trần Phong rốt cuộc là quái thai phương nào?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi