LONG TẾ

Nhưng không ngờ lại bị chặn ở chỗ lễ tân.

Đang lúc Lâm Nguyệt nghĩ xem phải làm sao gặp Hạ Mộng Dao, Lâm Lan thong dong vào công ty.

“Lâm phu nhân”, người đẹp lễ tân tinh mắt ngay lập tức nhìn thấy Lâm Lan, cô ta lễ phép gọi một tiếng.

Tiếng gọi này khiến mẹ con Lâm Nguyệt không nhịn được nghiêng mặt nhìn, khi thấy Lâm phu nhân trong miệng lễ tân xinh đẹp thế mà là Lâm Lan thì hai người đồng loạt trợn tròn mắt.

Đồ quê mùa này giờ cũng có người gọi bà ta là Lâm phu nhân?!

Thấy mẹ con Lâm Nguyệt, Lâm Lan cũng sững ra một lúc, nhưng không lâu sau, sự sững sờ này đã được thay thế bằng nụ cười thái quá: “Ôi, chị Nguyệt, chị đến đây lúc nào?”.

“Thật là, chị Nguyệt. Sao chị đến mà không nói trước với em một tiếng, để em còn ra nghênh đón chị chứ?”, không đợi Lâm Nguyệt nói gì, Lâm Lan đã đi đến trước mặt Lâm Nguyệt, nói với giọng thân thiết.

“Nghênh đón?”.

Lâm Lan không không nói hai chữ này còn đỡ, vừa nói hai chữ này là cơn tức trong bụng Lâm Nguyệt lại không thể nhịn nổi mà trào dâng, nghênh đón? Nghênh đón cái đầu mày!

Mày muốn khoe khoang trước mặt bà đây chứ gì?

Mặc dù bị Lâm Lan chọc cho tức điên, nhưng Lâm Nguyệt lúc này lại không dám trút cơn giận trong ngực vào Lâm Lan.

Không vì điều gì khác, chỉ vì hôm nay bà ta đến là có việc nhờ Hạ Mộng Dao.

Hít sâu một hơi, Lâm Nguyệt khiến mình bình tĩnh lại, sau đó nói thẳng: “Lâm Lan, dẫn tôi đi gặp Hạ Mộng Dao, tôi có việc tìm nó”.

“Có việc?”, Lâm Lan đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhếch mép khinh bỉ: “Việc gì thế?”.

“Dì đừng có quản là việc gì, dì cứ nói có bằng lòng dẫn bọn tôi đi không là được”, Lâm Nguyệt hơi bực bội, thái độ bây giờ của Lâm Lan khiến bà ta rất tức tối, ngày trước, Lâm Lan ở trước mặt bà ta thấp hèn đến mức không cả dám ngẩng đầu lên, bây giờ lại có thể dùng giọng điệu này nói chuyện với bà ta, việc này sao bà ta chịu được chứ?

Lâm Lan đương nhiên là nhận ra sự bực tức của Lâm Nguyệt, nhưng bà ta bây giờ không cần phải quá để ý tâm trạng của Lâm Nguyệt.

Sau khi cân nhắc một lúc, Lâm Lan cười nói: “Dẫn các chị đi cũng được thôi, nhưng em không thể đảm bảo Mộng Dao có thời gian gặp các chị đâu, dù sao thì giờ nó cũng là tổng giám đốc công ty, có nhiều việc phải làm lắm”.

Nó có việc quái gì phải làm?

Lâm Nguyệt bị chọc cho tức đến mức suýt thì nói bậy, nhưng cuối cùng, bà ta vẫn nhịn xuống, chỉ nghiến răng nói: “Dì mau dẫn tôi lên”.

“Được, đi theo em đi”, Lâm Lan cũng biết chừng mực, khảo nghiệm tính kiên nhẫn của Lâm Nguyệt đủ rồi, còn tiếp tục thì Lâm Nguyệt sẽ nổi giận.

Vì mấy hôm nay Lâm Lan cố ý lượn lờ ở công ty, nên trong công ty có rất nhiều người biết thân phận của Lâm Lan là mẹ Hạ Mộng Dao.

Dọc đường, nhiều nhân viên của Khang Mỹ cứ gọi Lâm phu nhân mãi, thái độ với Lâm Lan cũng cực kì a dua, nịnh nọt.

Cảnh tượng này đương nhiên đã kích thích mạnh mẹ con Lâm Nguyệt.

Cuối cùng, ba người đi đến cửa văn phòng của Hạ Mộng Dao.

Lâm Lan không gõ cửa mà đẩy cửa ra luôn, bước vào trong, mẹ con Lâm Nguyệt thì theo sát phía sau.

Trong văn phòng, Hạ Mộng Dao sau khi nghe thấy tiếng thì ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy người vào là Lâm Lan và mẹ con Lâm Nguyệt thì đôi mày lá liễu của Hạ Mộng Dao chợt cau lại: “Chẳng phải con đã bảo giờ làm việc đừng đến công ty tìm con sao?”.

“Ặc, Mộng Dao, già hai con nói có việc tìm con”, Lâm Lan ngượng ngùng cười nói, từ khi biết thân phận tổng giám đốc của Hạ Mộng Dao, bà ta đã không dám hô to gọi nhỏ với Hạ Mộng Dao như trước nữa, thậm chí từ tận đáy lòng, bà ta còn hơi sợ Hạ Mộng Dao.

“Việc gì?”, Hạ Mộng Dao chuyển ánh mắt không hề có chút tình cảm nào sang Lâm Nguyệt.

Ánh mắt này ngay lập tức khiến Lâm Nguyệt bực mình.

Con đĩ này, ra vẻ cái gì?

Sau khi bất mãn chửi thầm trong bụng một câu, Lâm Nguyệt hắng giọng nói: “Mộng Dao, lần này già hai đến là muốn nhờ cháu giúp già hai một việc”.

“Việc gì?”, Hạ Mộng Dao cau mày.

“Sắp xếp một công việc cho Nhược Tuyết”, Lâm Nguyệt không hề khách sáo với Hạ Mộng Dao, mà nói thẳng luôn mục đích của mình.

“Giờ cháu là tổng giám đốc của Tập đoàn Khang Mỹ, cháu đừng nói là việc này cháu không làm được đấy”.

Không đợi Hạ Mộng Dao lên tiếng, Lâm Nguyệt đã vội vàng bổ sung một câu, trông có vẻ định bịt kín đường lui của Hạ Mộng Dao.

Nghe thấy yêu cầu này của Lâm Nguyệt, Hạ Mộng Dao vẫn chưa có phản ứng gì, Lâm Lan ở bên cạnh lại không nhịn được mà thở phào trước, thực ra trước khi dẫn mẹ con Lâm Nguyệt đến văn phòng, Lâm Lan vẫn hơi thấp thỏm, bà ta lo Lâm Nguyệt sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng gì, khiến Hạ Mộng Dao khó xử.

Nhưng không ngờ, Lâm Nguyệt chỉ bảo Hạ Mộng Dao sắp xếp một công việc cho Đường Nhược Tuyết.

“Già muốn cháu sắp xếp công việc gì cho Nhược Tuyết?”, Hạ Mộng Dao cau mày, với Đường Nhược Tuyết, thực ra cô không có ác cảm lắm, nếu có thể thì cô bằng lòng sắp xếp một công việc cho Đường Nhược Tuyết.

Thấy Hạ Mộng Dao không từ chối ngay, Lâm Nguyệt mừng ra mặt, nhưng bà ta không trả lời thẳng vấn đề của Hạ Mộng Dao, mà là hỏi vặn lại Hạ Mộng Dao: “Giờ cháu là tổng giám đốc của công ty đúng không?”.

“Đúng thế”, Hạ Mộng Dao gật nhẹ đầu.

Lâm Nguyệt gật gù, vẻ mặt rất hài lòng rồi nói: “Nếu cháu đã là tổng giám đốc công ty vậy có gì thì già cũng nói thẳng. Cháu cũng biết, chuyên ngành đại học của Nhược Tuyết nhà già là Quản lý y tế, đây là chuyên ngành hợp với Tập đoàn Khang Mỹ, nên chỉ có Tập đoàn Khang Mỹ mới có thể cho nó cơ hội phát huy tài năng…”.

“Nhược Tuyết chắc là vừa tốt nghiệp năm nay nhỉ?”, không đợi Lâm Nguyệt nói hết, Hạ Mộng Dao đã không nhịn được ngắt lời Lâm Nguyệt, việc tuyển dụng nhân viên của Tập đoàn Khang Mỹ cực kì nghiêm khắc, theo nguyên tắc thì ít nhất cũng phải là bằng thạc sĩ, nhưng Đường Nhược Tuyết hình như chỉ là cử nhân.

Lâm Nguyệt hơi không vui: “Vừa tốt nghiệp thì sao? Vừa tốt nghiệp thì không vào được Khang Mỹ à? Năng lực của Nhược Tuyết nhà già xuất sắc thì nào thì mọi người đều thấy, già nói chứ, nó vào Khang Mỹ cũng là dùng dao mổ trâu giết gà đó”.

Nghe thấy Lâm Nguyệt nói vậy, gương mặt xinh đẹp của Đường Nhược Tuyết đứng bên cạnh hơi mất tự nhiên, lúc trước cô ta thực ra từng muốn vào Tập đoàn Khang Mỹ, nhưng chỉ qua vòng đầu, ở vòng hai vì năng lực nghiệp vụ không đạt yêu cầu nên cô ta đã bị loại.

Nhưng với Lâm Nguyệt thì cô ta vào Khang Mỹ lại thành dùng dao mổ trâu giết gà.

“Được, cháu có thể cho Nhược Tuyết vào Khang Mỹ, nhưng nó phải làm từ tầng thấp nhất trước”, Hạ Mộng Dao cuối cùng vẫn thỏa hiệp, mặc dù bằng cấp của Đường Nhược Tuyết không đạt yêu cầu, nhưng cô bằng lòng tin Đường Nhược Tuyết một lần.

Nhưng nào ngờ, sau khi Lâm Nguyệt nghe vậy thì lại bùng nổ.

“Cháu nói gì? Tầng thấp nhất?!”, mặt Lâm Nguyệt ngập vẻ không thể tin nổi.

“Sao? Có vấn đề gì à?’, Hạ Mộng Dao hơi không hiểu, có thể để Đường Nhược Tuyết vào Khang Mỹ đã là trái với nguyên tắc của cô rồi, sao trông dáng vẻ Lâm Nguyệt vẫn rất bất mãn?

“Hạ Mộng Dao! Nhược Tuyết là em họ cháu, mà cháu để nó làm từ tầng thấp nhất?”, Lâm Nguyệt tức muốn nổ phổi.

“Vậy già muốn nó làm gì?”, gương mặt xinh đẹp của Hạ Mộng Dao lạnh đi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi