LONG TẾ

Trần Phong không tranh luận với mọi người, thực tế, tranh luận cũng vô ích, có khi còn phản tác dụng.

Đa số mọi người đều chỉ tin những gì chính mắt họ thấy.

Muốn giải quyết việc này thì phải tìm điểm đột phá từ Lâm Nguyệt.

Nhưng trước khi tìm Lâm Nguyệt, thì anh phải dọn sạch đám tạp nham ở Tập đoàn Khang Mỹ!

“Lý Nhạc, giúp tôi để ý chút, người cầm đầu châm ngòi thổi gió trong công ty là những ai”, trong mặt Trần Phong ánh lên vẻ lạnh lùng, việc lần này mặc dù do Lâm Nguyệt gây nên, nhưng nội bộ Tập đoàn Khang Mỹ từ lâu đã có rất nhiều người bất mãn với Hạ Mộng Dao.

Lâm Nguyệt chỉ là một mồi lửa thôi.

Không có Lâm Nguyệt, những người này sớm muộn gì cũng sẽ đặt điều, sinh sự.

Nên là anh phải nhân cơ hội này giúp Hạ Mộng Dao giải quyết hết những nguy hiểm tiềm ẩn.

“Được, anh Phong”, Lý Nhạc trịnh trọng gật đầu, Trần Phong rõ ràng là muốn ra mặt cho Hạ Mộng Dao, mặc dù không biết Trần Phong muốn dùng cách gì, nhưng Trần Phong dặn gì thì cậu ta sẽ làm cái đó, với Trần Phong, cậu ta có sự tín nhiệm mù quáng.

Lúc này, Hạ Mộng Dao đương nhiên cũng đã biết thủ đoạn của Lâm Nguyệt.

Nhưng cô không có phản ứng gì hết.

Lâm Lan ở bên cạnh thì lại tức đến mức giậm chân: “Tức chết mẹ mất, tức chết mẹ mất, đúng là quá đáng!”.

Điều Lâm Lan sợ nhất chính là Hạ Mộng Dao và Trần Phong dây dưa với nhau, nhưng ghét của nào trời trao của đó, giờ người cả công ty đều biết, Hạ Mộng Dao từng li hôn, hơn nữa chồng cũ còn là một thằng ở rể vô dụng.

“Không được, mẹ phải đi tìm chị ấy!”, Lâm Lan quyết định không ngồi yên nữa, bà ta không thể chấp nhận việc tình hình tốt đẹp mãi mới có được lại bị Lâm Nguyệt hủy hoại.

“Tìm bà ta làm gì?”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng nhìn Lâm Lan một cái.

Lâm Lan đứng khựng lại, hơi khó hiểu: “Làm sáng tỏ, làm sáng tỏ sự thật”.

“Sự thật gì? Con chưa từng li hôn à?”, Hạ Mộng Dao lạnh lùng vặc lại, mặc dù nhiều điều Lâm Nguyệt viết trên giấy đều là bôi nhọ cô, nhưng cô từng li hôn lại là sự thật.

“Không phải, con gái, con từng li hôn, nhưng việc này không thể để người công ty con biết được”.

“Sao lại không thể cho họ biết?”, giọng điệu Hạ Mộng Dao vẫn lạnh nhạt: “Mẹ cảm thấy li hôn rất mất mặt?”.

Lâm Nguyệt cứng họng, hiển nhiên là bị hỏi khó rồi.

“Không cần tìm bà ta, tìm bà ta thì bà ta cũng sẽ không làm sáng tỏ”, Hạ Mộng Dao thản nhiên nói, lúc này đây, Lâm Nguyệt có lẽ chỉ mong sao Lâm Lan đi tìm bà ta, sau đó nhân cơ hội uy hiếp, để Đường Nhược Tuyết vào Khang Mỹ, làm phó tổng giám đốc.

“Nhưng mà không tìm chị ấy thì người trong công ty nói linh tinh thì sao?”, Lâm Lan lo lắng hỏi.

“Để họ nói!”, vẻ mặt Hạ Mộng Dao hơi lạnh lùng, nếu Lâm Nguyệt tưởng lời ra tiếng vào sẽ khiến cô thỏa hiệp thì cô chỉ có thể nói Lâm Nguyệt quá ngây thơ rồi.

Trước khi vào Tập đoàn Khang Mỹ, cô đã chuẩn bị sẵn sàng bị những lời gièm pha công kích, bây giờ, Lâm Nguyệt chỉ khiến những lời gièm pha ấy đến sớm hơn thôi.

Trong một căn biệt thự phong cách cổ điển ở Tú Thủy Hoa Viên, mẹ con Lâm Nguyệt đang ngồi đối diện nhau.

Đường Nhược Tuyết không kiềm chế được trước, cô ta hơi bất an nói: “Mẹ, mẹ nói xem con khốn đó có đến tìm chúng ta không?”.

“Sẽ, con gái, con yên tâm đi, con khốn đó nếu không đến tìm chúng ta thì danh tiếng của nó sẽ mất sạch”, mặc dù ngoài miệng Lâm Nguyệt đảm bảo chắc chắn, nhưng trong lòng lại rất thấp thỏm, bà ta căn bản không hiểu được Hạ Mộng Dao hiện giờ.

Hạ Mộng Dao hiện tại với Hạ Mộng Dao trước kia như hai người khác nhau, nên bà ta không biết Hạ Mộng Dao sẽ đưa ra quyết định gì.

“Mẹ, hay là chúng ta lùi một bước, để con khốn kia sắp xếp cho con chức lãnh đạo bộ phận…”.

“Không được, không được lùi! Phải khiến con khốn kia xếp cho con chức phó tổng giám đốc, chỉ có chức phó tổng giám đốc mới xứng với con”.

Lâm Nguyệt nói với vẻ mặt đương nhiên.

“Nhưng mà…”.

“Rầm, rầm, rầm!”.

Đường Nhược Tuyết mới nói được một nửa thì tiếng gõ cửa thô bạo đột nhiên vang lên ngoài cửa.

Tiếng gõ cửa thô bạo này đương nhiên khiến hai mẹ con hết hồn.

“Ai đó?”, Lâm Nguyệt hơi bất an đứng dậy khỏi sofa, đi đến cửa, nhìn ngoài cửa qua camera, sau đó bà ta nhìn thấy hai bóng người quen thuộc.

Lưu Khôn, Võ Chí Khoa.

Cách đây không lâu, bà ta mới gặp hai người ở Hộp đêm Hồng Diệp, lúc ấy hai người còn ra mặt cho Trần Phong, nên Lâm Nguyệt hơi có ấn tượng với hai người.

Do dự một lúc, Lâm Nguyệt mở cửa.

“Các cậu sao lại biết nhà tôi ở đây?”, cả gương mặt Lâm Nguyệt tràn ngập cảnh giác, thực ra lúc hỏi vấn đề này, trong lòng bà ta đã có đáp án rồi.

Hai người này biết địa chỉ nhà bà ta đương nhiên có liên quan đến quyền thế của hai người.

Đây cũng là nguyên nhân bà ta bằng lòng mở cửa cho hai người, là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh được, giờ bà ta không mở cửa cho hai người thì sau đó hai người lại gây ra chuyện gì thì càng khó ứng phó hơn.

“Anh Phong bảo bọn tôi chuyển lời cho bà”, Lưu Khôn căn bản không định trả lời câu hỏi của Lâm Nguyệt, mà nói thẳng.

“Anh Phong?!”.

Nghe xưng hô của Lưu Khôn với Trần Phong, lòng Lâm Nguyệt không nén nổi kinh ngạc: “Các cậu gọi thằng vô dụng kia là anh Phong? Các cậu biết nó…”.

“Hỗn láo!”.

Lâm Nguyệt còn chưa nói xong đã bị Lưu Khôn lạnh mặt ngắt lời.

“Bà còn nói một câu anh Phong là đồ vô dụng thử xem?”, Võ Chí Khoa ở bên cạnh cùng sầm mặt, từ khi biết Trần Phong đánh Bạch Văn Lịch dã man mà vẫn bình yên vô sự, hắn và Lưu Khôn đã bắt đầu coi mình là đàn em của Trần Phong, Lâm Nguyệt dám nói xấu Trần Phong trước mặt hai bọn hắn, bọn hắn đương nhiên không thể chấp nhận.

“Không nói, không nói”, Lâm Nguyệt hơi sợ hãi lắc đầu, mặc dù trong lòng rất không phục, nhưng từ sự nguy hiểm bắn ra từ mắt hai người có thể thấy, nếu bà ta còn dám nói một câu vô dụng nữa thì hai người chắc chắn sẽ động thủ với bà ta ngay tại chỗ, bị đánh vì một thằng vô dụng, hơi không đáng.

“Hừ, sau này ăn nói cho cẩn thận”, Võ Chí Khoa hừ một tiếng rồi mới thu lại ánh nhìn hung dữ.

“Ừm, anh Phong bảo các cậu chuyển lời gì cho tôi?”, mặc dù trong lòng hận Trần Phong không chịu nổi, nhưng lúc này ở trước mặt Lưu Khôn và Võ Chí Khoa, Lâm Nguyệt lại không dám lỗ mãng nữa, chỉ có thể nhịn nhục gọi theo là anh Phong.

“Họa từ miệng mà ra”, Lưu Khôn hờ hững nhả ra năm chữ.

“Họa từ miệng mà ra?”, Lâm Nguyệt hơi không hiểu, đây chính là lời thằng vô dụng kia muốn nói với mình?

Đây là cảnh cáo hay uy hiếp?

Thằng vô dụng kia sao không trực tiếp bảo mình xin lỗi Hạ Mộng Dao?

“Bà sẽ biết ngay thôi”, dường như đã đoán trước được Lâm Nguyệt sẽ không hiểu ra, Lưu Khôn mỉm cười nói.

“Biết ngay thôi?”, Lâm Nguyệt càng khó hiểu hơn, lời này của Lưu Khôn rốt cuộc có ý gì?

Lưu Khôn và Võ Chí Khoa không cho Lâm Nguyệt cơ hội đặt câu hỏi, sau khi hai người chuyển lời xong thì xoay người đi luôn.

Chỉ để lại một mình Lâm Nguyệt mờ mịt đứng tại chỗ.

“Giả thần giả quỷ!”.

Mãi một lúc, Lâm Nguyệt mới khinh thường hừ một tiếng, xoay người vào nhà.

Mặc dù không hiểu lời Lưu Khôn nói có ý gì, nhưng bà ta lại cảm thấy rất có thể Trần Phong chỉ muốn mượn tay Lưu Khôn dọa bà ta để bà ta chủ động xin lỗi Hạ Mộng Dao.

Lâm Nguyệt tự an ủi mình trong lòng như vậy, nhưng vừa vào nhà, bà ta đã nhận được một cuộc điện thoại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi