LONG TẾ

Đám bạn xấu của Tần Minh lao lên, người đi đầu chính là thanh niên đeo khuyên tai vừa nãy ăn nói lỗ mãng.

Trần Phong cười khẩy, đạp một phát.

“Rầm!”.

Cái đạp mạnh bạo này khiến cho thanh niên đeo khuyên bay xa bốn, năm mét.

Kéo theo cả ba đồng bọn của cậu ta cũng bị cậu ta làm ngã đập vào bàn, mười mấy chiếc đĩa rơi vỡ leng keng loảng xoảng.

Cảnh tượng lộn xộn.

Nhiều thực khách trong nhà hàng ngơ ra như gà gỗ.

Ai cũng không ngờ được Trần Phong sẽ đột nhiên động thủ.

Đó là Tần Minh, là cậu chủ của nhà họ Tần – một trong bốn gia tộc lớn nhất Trung Hải đó.

Không ngờ Trần Phong nói đánh là đánh luôn.

Chẳng lẽ anh không sợ chết sao?

Hơn nữa ngoài Tần Minh ra thì thanh niên đeo khuyên và mấy nam thanh nữ tú khác rõ ràng cũng đều là con nhà giàu, chỉ riêng quần áo của họ thôi ít nhất cũng phải mấy trăm nghìn rồi.

Người như vậy, sao Trần Phong lại dám đánh chứ?

“Khốn kiếp, tao giết mày!”.

Tần Minh lồm cồm bò dậy, tức giận hét lên, lúc này, cậu ta đã hoàn toàn mất lí trí, cậu ta chỉ có một suy nghĩ đó là giết Trần Phong!

Tần Minh vớ lấy chai rượu, lao vào Trần Phong.

Sắc mặt Trần Phong không thay đổi, tiến lên trước một bước, lại đạp một phát.

“Răng rắc”.

Cái đạp này của Trần Phong đạp ngay vào cằm Tần Minh, sau một tiếng xương gãy giòn tan, xương cằm Tần Minh vỡ vụn hoàn toàn!

Cậu ta kêu gào thảm thiết, bay ngược lại!

“Cậu Tần!”.

Nhìn thấy cảnh này, mấy nam thanh nữ tú đều trố cả mắt.

Toi rồi!

Lần này toi thật rồi!

Tần Minh bị đánh thành thế này, không chỉ Trần Phong phải chết mà mấy người bọn họ cũng sẽ bị Trần Phong liên lụy!

“Đồ khốn kiếp, mày biết người mày đánh là ai không?! Có phải mày muốn chết không?”.

Hai mắt thanh niên đeo khuyên đỏ ngầu, tức giận nhìn Trần Phong, Tần Minh gặp chuyện, người đầu tiên nhà họ Tần không tha là cậu ta, vì hôm nay là cậu ta dẫn Tần Minh ra ngoài.

Trần Phong không để ý thanh niên đeo khuyên, mà chuyển mắt sang cô phục vụ xinh đẹp: “Đồ tráng miệng chúng tôi đặt đâu?”.

Đồ tráng miệng?

Sau khi nghe thấy lời này, các thực khách có mặt chợt nghẹn họng, lúc này rồi mà anh còn muốn ăn đồ tráng miệng? Có phải anh không biết chữ chết viết thế nào thật không?

Cô phục vụ xinh đẹp cũng tức tối:

“Đồ khốn, anh thế mà còn dám nghĩ đến đồ tráng miệng? Anh vẫn nên nghĩ xem lát nữa mình sẽ chết thế nào trước đi!”.

“Cậu Tần, cậu Tần, cậu không sao chứ?”, lúc này, thanh niên đeo khuyên và đồng bọn đỡ Tần Minh dậy, Tần Minh giờ đây đâu còn dáng vẻ phong độ ngời ngời lúc trước nữa, không những trên mặt cậu ta toàn là vết máu, mà trên người cũng dính đầy nước canh rồi lá rau, cả người cứ như một gã lang thang vừa chui ra từ đống rác.

“Gọi điện cho bố tôi! Gọi điện cho bố tôi!”, Tần Minh tức giận hét lên, mặt mày dữ tợn.

“Cậu Tần, cậu đừng tức giận, cậu đừng tức giận”, thấy Tần Minh có vẻ tức đến mức mụ mị đầu óc, mấy người vội vàng trấn an, nhưng Tần Minh lúc này đầu óc đã hơi không tỉnh táo rồi, hai mắt cậu ta đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Trần Phong, thở hồng hộc lặp lại: “Tôi phải băm vằm thằng chó này! Tôi phải băm vằm thằng chó này!”.

“Được, được, được, cậu Tần, tôi gọi cho bác trai ngay đây, bảo bác trai băm vằm thằng chó này!”.

Thanh niên đeo khuyên nói rồi bèn vội vàng lấy điện thoại của Tần Minh ra, gọi vào số của Tần Chấn.

“Chú Tần…”.

Điện thoại vừa kết nối, bên kia đã vang lên một giọng nói uy nghiêm:

Có việc gì thì lát nữa nói, giờ bố rất bận.

Thanh niên đeo khuyên ngượng ngùng cười: “Chú Tần, cậu Tần bị người ta đánh rồi”.

“Bị người ta đánh?”, giọng Tần Chấn lạnh đi: “Ai đánh?”.

“Việc này… bọn cháu vẫn chưa rõ, nhưng đối phương nói biết em gái của chú”, thanh niên đeo khuyên dè dặt nói, lần đầu tiên lúc Trần Phong nói biết Tần Tuyết Nhu, họ căn bản không có ai coi lời Trần Phong ra gì, cảm thấy Trần Phong có lẽ là nghe được tên Tần Tuyết Nhu ở đâu, nên ra vẻ trước mặt Tần Minh.

Nhưng bây giờ xem ra, Trần Phong có lẽ rất có thể là biết Tần Tuyết Nhu thật.

“Biết Tuyết Nhu?”, giọng Tần Chấn đanh lại, mặc dù Tần Tuyết Nhu đã gả cho nhà họ Trần, nghiêm khắc mà nói thì bà ta không tính là người nhà họ Tần, nhưng quyền khống chế của bà ta với nhà họ Tần lại không hề kém hơn người làm gia chủ như ông ta chút nào.

“Đối phương là nam hay nữ, bao nhiêu tuổi, trông thế nào?”, Tần Chấn hỏi.

“Là nam, tuổi thì ngang bằng với cậu Tần, trông… rất bình thường”, thanh niên đeo khuyên tai nhìn Trần Phong một cái rồi nói.

“Được, tôi biết rồi”, Tần Chấn dập máy, sau đó gọi cho Tần Tuyết Nhu.

“Tuyết Nhu, Tiểu Minh bị người ta đánh, người đánh Tiểu Minh nói biết em…”, sau khi gọi được cho Tần Tuyết Nhu, Tần Chấn nói thẳng luôn.

“Tuổi đối phương xấp xỉ Tiểu Minh?”, Tần Tuyết Nhu cau mày, nghe được tin tức của Tần Chấn, trong lòng bà ta đã có suy đoán đại khái rồi.

“Đúng thế”, Tần Chấn trầm giọng khẳng định.

Tần Tuyết Nhu thở dài: “Em đại khái biết là ai rồi”.

“Là ai?”.

“Giờ em vẫn chưa thể nói với anh, em phải gọi điện xác nhận đã, nhưng tốt nhất anh nên chuẩn bị sẵn tâm lý, nếu thực sự là người đó thì anh qua đón Tiểu Minh, bảo Tiểu Minh về đi”, Tần Tuyết Nhu nói.

Bảo Tiểu Minh về?

Nghe thấy vậy Tần Chấn cau mày, ý của Tần Tuyết Nhu là bảo ông ta từ bỏ việc trả thù?

Ở chỗ khác, thanh niên đeo khuyên vừa dập máy thì Tần Minh đã nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Bao giờ bố tôi đến?!”.

“Bác trai… đến ngay”, dường như sợ Tần Minh không kiểm soát được cảm xúc của bản thân, thanh niên đeo khuyên vội vàng nói dối trấn an.

“Được! Được! Được!”, Tần Minh thở hồng hộc, vẻ mặt vừa dữ tợn vừa hưng phấn: “Tôi phải bảo bố tôi xé xác thằng chó này!”.

“Nghe thấy chưa? Đồ khốn, bố của cậu Tần sắp đến rồi!”.

Nghe thấy Tần Chấn sẽ đến đây, cô phục vụ xinh đẹp lại vênh váo hống hách, cô ta đắc ý nhìn Trần Phong một cái, rồi nói: “Nếu anh thức thời thì tốt nhất bây giờ quỳ xuống xin lỗi cậu Tần đi”.

“Quỳ xuống xin lỗi?”, Trần Phong cười chế nhạo, anh đã gặp được rất nhiều kẻ chó cậy gần nhà, nhưng kiểu chó cậy gần nhà như cô phục vụ xinh đẹp này anh chưa từng thấy.

Đúng lúc này, điện thoại của Trần Phong reo.

Nhìn một cái hiển thị cuộc gọi đến, Tần Tuyết Nhu.

Trần Phong mỉm cười, nghe máy.

“Trần Phong, có phải cậu vừa đánh người không?”, đâu bên kia giọng Tần Tuyết Nhu hơi bất đắc dĩ.

“Đúng thế, cháu bà ăn nói lỗ mãng, tôi dạy thay bà thôi”, Trần Phong hờ hững nói.

Thấy Trần Phong nói thẳng thân phận luôn, Tần Tuyết Nhu ngay lập tức cạn lời: “Cậu biết là cháu tôi rồi mà không thể nể mặt tôi sao?”.

“Tôi cũng muốn nể mặt bà lắm chứ, nhưng cháu bà không muốn nể mặt tôi”, Trần Phong mỉm cười nói.

Tần Tuyết Nhu: “…”.

“Anh tôi lát nữa sẽ đến, anh ấy sẽ dẫn Tần Minh về”.

“Không thành vấn đề”, Trần Phong cười nhạt, mặt mũi Tần Tuyết Nhu anh vẫn phải nể.

Ngoài ra, nhà họ Tần dù sao cũng là một trong bốn gia tộc lớn của Trung Hải, bố của Tần Minh cũng là người nắm thực quyền trong nhà họ Tần, Tần Tuyết Nhu có thể khiến bố Tần Minh đích thân ra mặt là đã thể hiện được thái độ cần có rồi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi