LONG TẾ

Vốn cậu ta còn nghĩ trong trận đấu lần này có thể tìm cơ hội ăn hôi, đánh bại một, hai võ sĩ nước R, sau đó về Hình Ý Môn, cậu ta cũng có vốn liếng để chém gió, nhưng không ngờ, mới bắt đầu đã đụng phải Asuka Sasuke, tuyển thủ hạt giống trong trận đấu cược lần này của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy.

Sở Dật Phi lắc đầu: “Khải Tinh, số thăm đã nộp lên rồi, căn bản là không đổi được…”.

“Nhưng cậu cũng đừng áp lực quá, lát nữa lên võ đài, cậu chỉ cần phát huy hết thực lực của mình, làm tiêu hao một phần thể lực và kình khí của Asuka Sasuke, thì trận đấu này đã coi như cậu thắng rồi”.

Sở Dật Phi nói rất uyển chuyển, Hồ Khải Tinh không phải đối thủ của Asuka Sasuke, đây là việc được công nhận, cho nên tác dụng lớn nhất của Hồ Khải Tinh đó là làm tiêu hao thể lực của Asuka Sasuke.

Tốt nhất là có thể tiêu hao đến mức sau khi Asuka Sasuke đánh bại Hồ Khải Tinh thì xuống võ đài luôn, để võ sĩ số 2 của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy lên võ đài.

Đương nhiên, đây chỉ là tình huống lý tưởng nhất.

Kết quả tệ nhất chính là Asuka Sasuke không tốn chút sức nào đã đánh bại Hồ Khải Tinh, sau đó tiếp tục ứng chiến võ sĩ số 2 của Hiệp hội thương nhân Trung Hải.

Võ sĩ số 2 của Hiệp hội thương nhân Trung Hải là đệ tử của phái Võ Đang, thực lực của người này mạnh hơn Hồ Khải Tinh một chút, nhưng cũng mạnh có giới hạn.

Nếu Asuka Sasuke không tốn chút sức nào đã đánh bại Hồ Khải Tinh, vậy người của Võ Đang khi gặp phải Asuka Sasuke vẫn ở trạng thái đầy sinh lực, e là cũng sẽ thua thảm.

Cứ vậy thì phía Hiệp hội thương nhân Trung Hải sẽ rơi vào tình hình rất bất lợi.

“Được, buổi chiều tôi sẽ cố hết sức”, Hồ Khải Tinh cắn chặt răng, Sở Dật Phi đã nói rõ ràng như vậy rồi, vậy trận đấu buổi chiều, cậu ta cũng chỉ có thể liều chết đấu một trận, dù có thua thì cậu ta cũng phải thua đẹp chút.

Vì quá trình trận đấu cược có thể có thay đổi bất cứ lúc nào, tràn ngập sự không chắc chắn, nên mọi người cũng không thương lượng quá lâu.

Sau khi có chiến lược ứng phó đại khái, mọi người bèn về phòng mình.

Sở Dật Phi nhường phòng của mình cho Trần Phong.

Nên Trần Phong cũng không cần chạy ra ngoài nữa.

“Đứng lại!”.

Khi Trần Phong đang định về phòng thì Vũ Văn Thiến đi tới.

“Chúng ta lại gặp rồi”, Vũ Văn Thiến vẫn ăn mặc như mấy hôm trước, một chiếc váy dài màu xanh da trời kết hợp với thanh trường kiếm, có phong phạm của nữ hiệp cổ đại.

“Có việc sao?”, thấy Vũ Văn Thiến nhìn mình khá thích thú, Trần Phong vô thức nhếch mày.

“Có việc, đương nhiên có việc! Món nợ anh đánh em trai tôi, tôi vẫn chưa tính với anh mà”, Vũ Văn Thiến nói với vẻ mặt kiêu ngạo.

Trần Phong cười khẽ: “Cô muốn tính thế nào?”.

“Tôi…”, Vũ Văn Thiến đầu tiên là vung vẩy nắm đấm, thấy không uy hiếp được Trần Phong, cô lại buông nắm đấm xuống, rộng lượng nói: “Thôi khỏi, nể tình anh giờ là đồng đội của bổn cô nương, nên bổn cô nương tạm thời tha cho anh”.

“Cảm ơn Vũ Văn cô nương nhé”, Trần Phong cười nói.

“Cảm ơn thì không cần, trận đấu ngày kia anh phải phát huy cho tốt mới được”, Vũ Văn Thiến bày vẻ mặt không thèm để ý, nói được một nửa, cô lại đổi giọng: “Cũng chưa chắc, biết đâu không cần đợi đến ngày kia, ngày mai một mình sư huynh tôi đã có thể càn quét Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy”.

“Hi vọng là vậy”, Trần Phong cười nhạt, sư huynh trong miệng Vũ Văn Thiến đương nhiên là thiên tài của Kiếm Tông, Vương Càn.

Số thăm của Vương Càn là 6, cũng có nghĩa là, cậu ta sẽ ra trận cuối cùng trong cuộc đấu ngày mai.

Nếu thực lực của cậu ta mạnh thì đúng là có thể dựa vào sức một mình mình càn quét Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy.

Nhưng mà, khả năng này không cao, mười võ sĩ ra trận của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, Trần Phong lúc trước đã nhìn qua, trong đó có mấy hơi thở không hề kém Vương Càn.

Mấy hơi thở này hiển nhiên là còn bài tẩy của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy, hoặc là họ xuất thân từ Thần Ẩn, hoặc là môn đồ của Kiếm Thánh.

Mặc dù Vương Càn có năng khiếu vượt trội, nhưng độ tuổi của cậu ta lại không chiếm ưu thế so với mấy người này.

Chẳng mấy chốc đã đến buổi chiều.

Lúc nhóm Trần Phong đến võ đài, thì khu vực khán giả dưới võ đài đã có cả biển người.

Ở đằng trước, có hai hàng ghế dành riêng cho khách vip.

Ngồi ở hàng đầu tiên đương nhiên là sáu võ sĩ Hóa Kình như Quản trưởng lão sáng nay Trần Phong gặp.

Thân phận hiện giờ của sáu người này coi như là nhân viên chính phủ của hai nước Hoa Hạ và nước R.

Tu vi của họ rành rành ra đó, có họ ở đây chắc chắn không có ai dám giở trò trong trận đấu cược này.

Phía sau sáu người có một hàng ghế.

Ở hàng ghế này cũng đa phần là một số ông lão, cách ăn mặc của những ông lão này đều hơi cổ, có đạo sĩ mặc đạo bào, cũng có hòa thượng mặc áo cà sa, còn có mấy ông lão nước R mặc Kimono.

Những ông lão này đều là Hóa Kình, không có ngoại lệ!

Mặc dù nói chỉ là giai đoạn đầu Hóa Kình, nhưng nhìn ra bên ngoài thì những ông lão này cũng đều là nhân vật máu mặt tọa trấn một phương.

“Đó là Diệu Không đại sư của Thiếu Thất Sơn, đồ đệ của ông ấy ở trong đội ngũ của chúng ta”, lúc này, Vũ Văn Thiến lại ló ra, chỉ vào ông lão hòa thượng ngồi ở ghế khách vip giới thiệu với Trần Phong.

Trần Phong gật đầu, đồ đệ của Diệu Không đại sư, anh có ấn tượng, là một thanh niên trọc đầu, số thăm của thanh niên trọc đầu đó là 4, cậu ta là tuyển thủ thứ hai ra trận ở bên Hiệp hội thương nhân Trung Hải ngày mai.

“Đó là Thanh Nham đạo trưởng của núi Võ Đang, đồ đệ của ông ấy – Hạ Tùng là số 2, buổi chiều có thể đánh bại Asuka Sasuke không đều phải xem anh ấy rồi”, Vũ Văn Thiến lại chỉ một ông lão mặc đạo bào.

Trần Phong không nhịn được nhìn ông lão mặc đạo bào kia một cái, nhận ra vẻ mặt của ông lão mặc đào bào xám xịt, tâm trạng có vẻ rất nặng nề.

Hiển nhiên, ông ấy đã biết việc Hạ Tùng gặp phải Asuka Sasuke, hơn nữa ông ấy không coi trọng Hạ Tùng.

Thấy mọi người đến đông đủ rồi, cán sự Liên minh võ sĩ tuyên bố quy tắc rút thăm buổi sáng bèn đi tới bên cạnh Quản Nam Thiên: “Quản trưởng lão, người đến đông đủ cả rồi”.

“Đến đủ rồi thì bắt đầu đi”, Quản Nam Thiên hờ hững nói.

“Vâng”.

Cán sự Liên minh võ sĩ đáp một tiếng, sau đó đi lên võ đài.

“Các sư huynh, sư đệ, trận đấu sắp chính thức bắt đầu rồi. Trước khi bắt đầu, sư đệ sẽ nói một chút với các sư huynh về quy tắc đấu cược. Quy tắc đầu tiên đó là đừng để xảy ra án mạng, trận đấu cược lần này, mặc dù trên danh nghĩa có mang chữ cược, nhưng thực tế, trận đấu cược lần này chỉ là một hoạt động giao lưu hữu hảo của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy và Hiệp hội thương nhân Trung Hải, cho nên các sư huynh ra tay cố gắng biết chừng mực, tốt nhất đừng để cho có người chết”.

Tốt nhất đừng để cho có người chết?

Khóe miệng Trần Phong nhếch lên đầy mỉa mai, cách dùng từ của cán sự Liên minh võ sĩ này rất thú vị, tốt nhất đừng để cho có người chết, cũng có nghĩa là trong điều kiện bắt buộc, vẫn có thể gây ra chết người.

“Quy tắc thứ hai, chính là nếu một bên cảm thấy mình không địch nổi thì có thể nhận thua luôn, sau khi nhận thua, bên còn lại không được ra tay nữa, nếu bên còn lại không nghe, cố bức ép người ta, quyết muốn ra tay thì nhóm Quản trưởng lão và Miyamoto trưởng lão sẽ phạt tùy theo tình hình… được rồi, chỉ hai quy tắc này thôi. Mọi người nếu không có dị nghị gì thì trận đấu cược có thể bắt đầu rồi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi