LONG TẾ

“Có phải ông rất bất ngờ không? Có nằm mơ cũng không ngờ được sẽ chết trong tay tôi?”, Trần Phong cười nhạt, mục tiêu ban đầu của anh chỉ có Miyamoto Hanzo, theo anh thấy, có thể giết chết người mạnh cái thế giai đoạn cuối Hóa Kình như Miyamoto Hanzo thì đã là anh lời rồi.

Nhưng điều khiến anh không ngờ là, thế mà anh còn câu được con cá lớn hơn Miyamoto Hanzo, Amaterasu Takeno.

Đường chủ Ám Đường, Thần Ẩn!

Người mạnh cái thế đứng hạng 18 trên Bảng Thần toàn cầu.

Đặt ở Hoa Hạ thì Amaterasu Takeno cũng là ông trùm siêu cấp ngang với Quản Nam Thiên.

Nhưng bây giờ…

“A! Giết tôi đi!”.

Amaterasu Takeno tức giận gào thét, ông ta không cam lòng, cực kì không cam lòng!

Ông ta là người đứng đầu giới võ thuật nước R chỉ sau tông sư!

Thậm chí cho ông ta thêm mấy năm nữa thì ông ta có thể tiến tới tông sư, thành tựu vĩnh hằng!

Nhưng bây giờ, ông ta lại bị một võ sĩ giai đoạn đầu Hóa Kình sỉ nhục như vậy, ông ta thà chết còn hơn!

“Giết ông?”, Trần Phong nhếch mép trêu tức: “Giết ông thì hời cho ông quá”.

“Cậu… cậu muốn làm gì?”, nhìn biểu cảm trêu tức của Trần Phong, Amaterasu Takeno đột nhiên bắt đầu sợ hãi.

“Tôi sẽ để ông sống”.

Trần Phong mỉm cười, sau đó túm lấy Amaterasu Takeno gần như đã thành một đống thịt máu, nhanh chóng đến phòng y tế của trụ sở Nhẫn Đường, tìm ra thiết bị y tế, bắt đầu cứu lấy tính mạng của Amaterasu Takeno.

“Giết… giết tôi đi, đồ khốn kiếp!”.

Thấy Trần Phong cầm máu cho mình, xử lý vết thương, Amaterasu Takeno giãy dụa kịch liệt, dùng hết sức gào thét, nhưng giọng nói vẫn rất nhỏ.

Trần Phong vừa giúp Amaterasu Takeno xử lý vết thương, vừa hờ hững nói: “Vốn tôi định giết ông, nhưng sau đó tôi lại đột nhiên đổi ý. Với người mạnh cái thế như ông thì sống với trạng thái hiện tại có lẽ còn khó chịu hơn cả chết nhỉ? Đợi tôi xử lý vết thương cho ông xong thì tôi sẽ chụp ảnh lại làm kỉ niệm, sau đó đăng ảnh ông lên diễn đàn võ thuật, tôi sẽ khiến võ sĩ cả thế giới xem thử, dáng vẻ thoi thóp của người mạnh cái thế đứng hạng 18 Bảng Thần, chắc chắn sẽ rất chấn động nhỉ?”.

Giọng điệu Trần Phong lúc này bình tĩnh lạ thường, đúng thế, như anh nói, giết Amaterasu Takeno không phải lựa chọn tốt nhất.

Amaterasu Takeno bây giờ đã tàn phế rồi.

Với người mạnh như ông ta mà nói, sống với trạng thái tàn phế có lẽ còn khó chịu gấp trăm lần giết ông ta.

Hơn nữa nếu đăng ảnh Amaterasu Takeno tàn phế lên diễn đàn võ thuật thì chắc chắn sẽ là đả kích cực mạnh với Thần Ẩn.

Nếu không có gì bất ngờ thì mấy năm tới, cả Thần Ẩn đừng hòng ngóc đầu lên trước mặt võ sĩ toàn cầu.

“Cậu… đồ khốn kiếp, giết tôi… giết tôi đi!!”.

Dù là Amaterasu Takeno - người mạnh đứng hạng 18 trên Thần Bảng, sở hữu ý chí võ đạo cực mạnh, nhưng tình hình thế này cũng khiến ông ta không thể chấp nhận.

Ông ta không thể tưởng tượng nổi, bộ dạng lúc này của ông ta nếu bị lan truyền ra bên ngoài thì sẽ gây ra chấn động thế nào!

Lúc này, tâm trạng ông ta đã sụp đổ, chỉ hận không thể xé xác Trần Phong.

Song, ông ta lúc này, đến cả tự sát cũng không làm được chứ đừng nói là giết Trần Phong.

Trần Phong không trả lời Amaterasu Takeno nữa, mà nhanh chóng xử lý vết thương của Amaterasu Takeno, sau đó chụp ảnh làm kỉ niệm như anh nói.

“Lính tuần tra sẽ đến nhanh thôi, bọn họ sẽ đưa ông đến bệnh viện ngay, cứu sống ông hoàn toàn”.

Trần Phong cất điện thoại, mỉm cười với Amaterasu Takeno.

Nụ cười ấy rơi vào mắt Amaterasu Takeno cứ như nụ cười của ác quỷ!

Khoảng khắc này, ông ta đột nhiên cảm thấy đích thân giết Trần Phong là sai lầm nghiêm trọng!

Sau khi chụp ảnh cho Amaterasu Takeno xong, Trần Phong cũng không tha cho Miyamoto Hanzo.

Nhưng mà, người nắm quyền thực tế của Hiệp hội thương nhân Thiên Thủy không tốt số như Amaterasu Takeno, Trần Phong còn giữ mạng cho Amaterasu Takeno, nhưng Miyamoto Hanzo lại bị Trần Phong đạp nát luôn.

Như Trần Phong đoán, khi anh rời khỏi trụ sở Nhẫn Đường không bao lâu thì mười mấy chiếc xe lính tuần tra đã gào thét đến trụ sở Nhẫn Đường, ngoài ra, còn có một chiếc trực thăng Falcon màu đen.

Hành động của lính tuần tra nhanh như vậy có hai nguyên nhân.

Thứ nhất, vì Amaterasu Takeno và Miyamoto Hanzo ngồi máy bay của chính phủ đến Hokado, lính tuần tra biết kế hoạch muốn giết Trần Phong ở trụ sở Nhẫn Đường.

Thứ hai, ồn ào mà Trần Phong gây ra quá lớn!

Khi bom nổ, ánh lửa bắn lên trời, không những đánh thức nhiều người còn đang say ngủ, mà cũng kinh động đến lính tuần tra của Hokado.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Đây là câu hỏi trong lòng của tất cả lính tuần tra khi đi đến trụ sở Nhẫn Đường.

Bởi vì, theo kế hoạch của Amaterasu Takeno, là do ông ta và Miyamoto Hanzo đích thân ra tay giết Trần Phong, chứ không phải sử dụng vụ khí hiện đại.

Mang theo nghi vấn này, họ bước vào trụ sở Nhẫn Đường, khi nhìn thấy tòa nhà ba tầng và phòng đấu võ đổ nát, tất cả đều trố hết cả mắt.

Sự kinh hãi không thể thốt nên lời tràn ngập trong lòng mỗi người.

Mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng họ dùng “cậu bé” dưới đũng quần cũng có thể nghĩ ra tất cả chắc chắn do Trần Phong làm!

“Mọi người nghe lệnh, ngay lập tức tìm kiếm khắp căn cứ, xem còn ai sống không”.

Kinh hãi qua đi, người đứng thứ hai đội lính tuần tra Hokado điều chỉnh lại tâm trạng, ra lệnh.

“Rõ, khoa trưởng”.

Gần nghìn lính tuần tra nghe thấy, lần lượt định thần lại từ trong kinh ngạc, cao giọng nhận lệnh.

Vừa dứt lời, bọn họ bèn phân nhau ra, bắt đầu tiến hành tìm kiếm theo chỉ thị của người đứng thứ hai đội lính tuần tra Hokado.

Nhờ ánh đèn trong căn cứ có thể thấy rõ ràng, trên mặt họ tràn ngập nỗi sợ không thể che giấu.

Sợ hãi là vì bọn họ bị dọa bởi thủ đoạn của Trần Phong.

Sợ hãi là vì bọn họ lo Trần Phong vẫn chưa bỏ đi, với thực lực của Trần Phong nếu muốn giết bọn họ thì dễ như cắt tiết gà!

“Khoa trưởng, chúng tôi phát hiện Amaterasu Takeno sama ở phòng y tế, tứ chi của ông ấy đã mất rồi, nhưng vết thương đã được xử lý đơn giản, hiện tại còn sống!”.

Một lúc sau, lính tuần đi đến phòng y tế phát hiện ra Amaterasu Takeno, ngay lập tức báo cáo.

Nghe thấy báo cáo, người đứng thứ hai đội lính tuần tra Hokado vội vàng dẫn người đến phòng y tế.

“Ặc…”.

Mặc dù người đứng thứ hai đội lính tuần tra Hokado đã nghe được cấp dưới báo cáo tứ chi Amaterasu Takeno đã mất, nhưng khi anh ta nhìn thấy dáng vẻ của Amaterasu Takeno thì vẫn kinh ngạc đến mức sững sờ tại chỗ.

Trên giường phòng y tế, Amaterasu Takeno – người được xưng là số một nước R chỉ sau tông sư cả người bê bết máu, vết máu dính với bụi đất, nhìn vào, cả người ông ta cứ như một cục thịt máu đen sì sì.

Vết thương ở tứ chi của ông ta mặc dù đã được cầm máu, dùng băng gạc băng bó, nhưng không thể cầm máu hoàn toàn, băng gạc bị nhuộm đỏ.

Trên mặt ông ta không còn chút phong thái của người mạnh cái thế nữa, hai mắt đờ đẫn, cứ như một người sống mà như đã chết.

“Ama… Amaterasu sama, ở đây xảy ra chuyện gì vậy?”, bàng hoàng qua đi, người đứng thứ hai Hokado không nhịn được hỏi.

“Giết… giết tôi…”.

Amaterasu Takeno không trả lời người đứng thứ hai đội lính tuần tra Hokado, mà ngoảnh đầu nhìn anh ta, nói với giọng khàn đặc, trong giọng nói còn mang theo vẻ cầu xin.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi