LONG TẾ

“Ý của Giáo hoàng là nếu hôm nay tôi không đồng ý liên hôn với Angel, thì có lẽ không thể an toàn rời khỏi phòng tiệc này?”.

Sắc mặt Trần Phong nghiêm nghị, trong ánh mắt lộ chút lạnh lùng.

“Không, chàng trai trẻ Hoa Hạ, cậu hiểu nhầm rồi”, Giáo hoàng Zeus lắc đầu nói: “Chúng tôi và Hoa Hạ vẫn luôn có quan hệ hữu hảo, mặc dù thỉnh thoảng có mâu thuẫn nhỏ, nhưng đó cũng là để thế hệ trẻ cọ sát và trưởng thành”.

Giáo hoàng cầm rượu vang trên bàn lên, rót cho mình nửa ly, sau đó cầm ly rượu lên hướng về Trần Phong nói: “Cậu có thể coi lời tôi nói với cậu là lời khuyên của người lớn với con cháu”.

Vừa dứt lời, Giáo hoàng bèn giơ ly lên uống một hớp, lại nói với Trần Phong: “Cậu phải biết rằng, trước khi cậu đến đây, nỗi hận của ba người Miyamoto Yamayaki, Soro và Hồng Thiên Bá với cậu sâu đến mức có thể nói là muốn ăn thịt cậu, lột da cậu. Nhưng vì có Zack ở đây, bọn họ mới không dám động thủ với cậu. Nhưng mà nếu cậu từ chối liên hôn với Angel, vậy thì từ trên xuống dưới Tòa Thánh chúng tôi sẽ coi như cậu khinh thường Tòa Thánh, cảm thấy Tòa Thánh chúng tôi không xứng với người đứng đầu thế hệ trẻ là cậu, dù Tòa Thánh chúng tôi và Hoa Hạ có quan hệ hữu hảo thì tôi cũng chỉ đành sắp xếp kỵ sĩ đưa cậu rời khỏi đây sau khi tan tiệc”.

Giáo hoàng Zeus nhận mạnh vào hai chữ “kỵ sĩ”, ám chỉ với Trần Phong, sẽ không cử Zack hộ tống anh ra về an toàn.

“Ha, ha, lời khuyên của người lớn với con cháu sao nghe chói tai vậy chứ?”.

Sắc mặt Trần Phong trở nên khá là khó coi, lúc này anh rơi vào cục diện khó xử.

Anh không sợ ba người bọn Miyamoto Yamayaki trả thù anh, mà là đang nghĩ làm thế nào mới có thể vừa bảo vệ được quan hệ hữu hảo của Hoa Hạ với Tòa Thánh vừa có thể từ chối việc liên hôn lần này.

“Mặc dù nói hơi nặng lời, nhưng đây là sự thực!”, Giáo hoàng Zeus cứ như bắt thóp được Trần Phong, thong thả nói: “Không có Tòa Thánh chúng tôi ra mặt, thì sau khi cậu rời khỏi phòng tiệc có lẽ sẽ bị bọn họ bắt giữ. Bị bọn họ bắt có kết cục gì, tôi không nói thì cậu cũng biết đó”.

Trần Phong khẽ thở dài.

“Cảm ơn ý tốt của Giáo hoàng kính mến. Trời tối rồi, tôi không tiện làm phiền nữa, có cơ hội thì sẽ lại đến thăm hỏi”.

Giọng Trần Phong rất đúng mực, sau khi chắp tay cảm ơn Giáo hoàng thì xoay người rời đi.

“Haiz, chàng trai trẻ, cậu biết đi về thế này có nghĩa là gì không? Có nghĩa là cậu sẽ mất đi một người đẹp tuyệt trần, có nghĩa là cậu đánh mất quyền lực dưới một người, trên vạn người, có nghĩa là cậu sẽ mất đi cơ hội có thể một phát bước vào hàng ngũ những người mạnh đẳng cấp thế gian, có nghĩa là cậu sẽ mất đi sinh mạng đáng quý”.

Giáo hoàng Zeus nói một liều bốn lần có nghĩa là, mỗi một từ có nghĩa là đều như một cú đập mạnh, đánh mạnh vào tim Trần Phong.. Truyện Teen Hay

Nhưng mà Trần Phong coi như không nghe thấy, đi ra khỏi phòng tiệc không ngoảnh đầu lại.

Giáo hoàng Zeus không hề biết, lúc ông ấy nói những lời vừa nãy, trong lòng Trần Phong vang lên giọng nói của Hạ Mộng Dao.

Con tin Trần Phong.

“Sao lại thế này? Anh ấy sao lại đưa ra quyết định thiếu lý trí vậy chứ?”.

Sau khi Trần Phong quyết đoán xoay người ra khỏi phòng tiệc, Angel cuối cũng cũng lên tiếng hỏi: “Người không thức thời như anh ấy, sao có thể đi đến hiện tại?”.

Qua biểu hiện xuất sắc trên sàn đấu của Trần Phong, Angel cho rằng Trần Phong không những thực lực xuất chúng, mà còn có tầm nhìn trưởng thành, là một người cực kỳ sáng suốt. Nhưng biểu hiện của Trần Phong vừa nãy lại khiến suy nghĩ trước đó của cô lung lay. Vì thường những người làm việc theo cảm tính cuối cùng sẽ chỉ làm nền trên con đường xưng vương của người khác.

Angel thay đổi vẻ mặt buồn bã và không cam trước đó, đôi mắt xinh đẹp như sắp b ắn ra lửa.

Bao nhiêu năm qua, Thánh nữ Tòa Thánh như cô có địa vị và thân phận vô cùng cao quý. Vô số những anh tài lớp trẻ đều không tiếc bất cứ giá nào muốn có được tình cảm của cô.

Dù cô đi đến đâu thì nơi đó cũng đều là những tiếng khen ngợi và nịnh bợ. Thậm chí chỉ cần cô lên tiếng thì những người theo đuổi đó sẽ bất chấp hậu quả, bán mạng vì cô. Chỉ vì cô là Thánh nữ của Tòa Thánh, nữ thần trong mắt người đời.

Cũng như Arthur thua trận đánh mất một cánh tay.

Mà Trần Phong lại từ chối cô quyết liệt. Phải biết là, đây là lần đầu tiên trong đời cô hạ mình, chủ động thể hiện tình cảm của mình với một người đàn ông. Lúc ấy trái tim cứ đập rộn ràng hồi hộp. Cô xác định Trần Phong chính là chồng tương lai mà cô muốn.

Nhưng Trần Phong lại lấy lí do đã có vợ để từ chối cô. Thế chẳng phải là gián tiếp nói mình không bằng vợ anh ấy ư? Cái cớ này quá vớ vẩn!

Là phụ nữ, một người phụ nữ mặt mũi và dáng người đến gần như hoàn hảo, sao có thể chấp nhận được việc người khác làm tổn hại danh dự tựa như sinh mệnh của mình một cách vòng vo như vậy?

“Haiz! Angel, con sai rồi, cậu ấy không phải không sáng suốt, đây mới là điều đáng để người khác thích ở cậu ấy nhất”.

Giáo hoàng Zeus lắc đầu, nhìn Angel đang giận dỗi với vẻ mặt yêu thương. Mặc dù để Angel và Trần Phong liên hôn là vì lợi ích của Tòa Thánh, nhưng Angel cũng là người ông ấy nhìn từ nhỏ đến lớn.

Angel tiếp tục im lặng không nói gì. Lời Trần Phong nói đã khắc ghi sâu đậm trong đầu cô.

Em nhất định sẽ có được trái tim anh, khiến anh cam tâm tình nguyện kết hôn với em. Angel tự nhủ thầm.

Không lâu sau, Angel hỏi Giáo hoàng Zeus: “Giáo hoàng bệ hạ, nghe lời người nói với Trần Phong ban nãy, thì Miyamoto Yamayaki của nước R, Soro của nước Mễ và Hồng Thiên Bá đều canh ở bên ngoài, định đợi sau khi Trần Phong đi ra thì sẽ tiến hành đồ sát anh ấy, vậy anh ấy không biết điều rời khỏi Van-ti-căng như vậy có khác gì tặng kpi cho thần chết đâu?”.

“Vấn đề này phải hỏi chính cậu ta”.

Giáo hoàng Zeus không trả lời thẳng câu hỏi của Angel, mà nhìn về hướng Trần Phong rời đi, ánh sáng trong mắt lóe lên rồi chợt tắt.

Không lâu sau, Trần Phong đã đi từ phòng tiệc ra ngoài.

Một hộ vệ canh bên ngoài thấy Trần Phong đi ra thì vội vàng đi đến trước mặt Trần Phong, chào hỏi Trần Phong rồi nói: “Anh Trần kính mến, xe ngựa vẫn đợi anh ở chỗ anh xuống xe, giờ tôi sẽ đưa anh qua đó”.

Trần Phong nhìn về phía lúc đến đây, xe ngựa vẫn là chiếc lúc đến.

Trần Phong chợt đổi ý, nói với hộ vệ: “Vừa nãy nói chuyện vui vẻ với Thánh nữ và Giáo hoàng bệ hạ của các anh, bất giác ăn hơi nhiều, giờ tôi muốn đi dạo, để tiêu hóa”.

Trần Phong xoa hai vòng trên bụng, bày ra vẻ ăn no.

“Nhưng mà có thể phiền các anh dùng xe ngựa về lấy quà gặp mặt ở khách sạn Van-ti-căng hộ tôi trước không? Lúc đi vội quá, tôi quên mất mình đã chuẩn bị quà gặp mặt cho Giáo hoàng bệ hạ”.

“Không thành vấn đề! Anh Trần kính mến!”.

Hộ vệ nhìn dáng vẻ ăn no căng của Trần Phong thì cảm thấy hơi kì cục. Nhưng Trần Phong là khách quý Giáo hoàng cố tình mời đến, cho nên anh ta không dám chậm trễ, vội vàng đồng ý.

Trần Phong nói tiếng cảm ơn với hộ vệ, sau đó bóng dáng dần mờ đi, cuối cùng biến mất trước mắt hộ vệ.

Cảnh này khiến hộ vệ sợ hết hồn. Định thần lại, hộ vệ không đi lấy quà gặp mặt ở khách sạn Van-ti-căng theo lời Trần Phong dặn mà báo cáo đầu đuôi sự việc với cấp trên.

Lúc này, Trần Phong không ngừng tận dụng thân pháp tài tình, nhanh chóng vụt qua từng tòa kiến trúc, đến tận khi rời xa tòa nhà trung tâm của Tòa Thánh, bóng dáng anh mới từ từ xuất hiện bên trên một tòa kiến trúc.

Đúng thế, Trần Phong không rời khỏi thành Van-ti-căng ngay. Vì anh biết, anh nghênh ngang ra khỏi thành Van-ti-căng như vậy, cái chờ đợi anh chính là màn truy sát và trả thù dữ dội của ba người bọn Miyamoto Yamayaki.

Cho nên anh đang đợi, đợi sau khi chiếc xe ngựa đưa đón anh đi ra khỏi thành Van-ti-căng rồi mới rời đi. Anh muốn lợi dụng xe ngựa để yểm hộ, dùng kế điệu hổ ly sơn.

Nhìn xe ngựa từ từ rời khỏi thành Van-ti-căng, Trần Phong khẽ gật đầu, bóng người lại lần nữa biến mất trong màn đêm.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi