LONG TẾ

Nhưng từng luyện thì cũng chỉ là từng luyện thôi.

Anh nhìn sơ qua, thực lực của Giả Đông chẳng qua chỉ giai đoạn đầu Ám Kình. thậm chí anh còn chẳng có hứng ra tay.

Trần Phong mỉm cười nói: “Tao chấp mày một tay, nếu mày có thể khiến tao lùi lại một bước thì hôm nay tao sẽ tha cho mày”.

Giả Đông chưa từng uất ức thế này, lời này vang bên tai chẳng khác gì tát một cái vào mặt anh ta.

“Đồ nói khoác không biết ngượng, hôm nay tao cho mày biết sự lợi hại của Giả Sư Tử Đông Bắc là tao”.

“Giả Sư Tử? Tao thấy là một con chó sư tử mới đúng”.

Nghe Trần Phong chế nhạo, đến cả Lâm Uyển Thu cũng bật cười.

Vốn đã hơi bẽ mặt rồi, mà giờ lại còn mất mặt trước mặt phụ nữ, nếu ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Trần Phong đã bị ánh mắt của Giả Đông đâm xuyên tim rồi.

Động tác tay của anh ta gọn gàng, mặc dù giai đoạn đầu Ám Kình trong mắt Trần Phong thì quá trẻ con, nhưng cũng là mất công khổ luyện.

Chỉ có điều bên dưới yếu ớt, cả người đầy sơ hở, Trần Phong chỉ liếc một cái đã có hơn bảy, tám chỗ sơ hở.

Giả Đông đang định động thủ, có người ngăn anh ta.

“Cậu Giả, sao phải so đo với thằng nghèo này chứ? Anh nhìn quần áo hắn xem, có lẽ cả đời cũng chẳng mua nổi một chiếc đồng hồ xịn. Anh động thủ với hắn mà không ngại bẩn tay mình à?”.

Trần Phong nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Gã đó quả nhiên là một người tuấn tú phong độ, không nói bộ đồ hàng hiệu kia, chỉ riêng chiếc Vacheron Constantin trên cổ tay cố ý để lộ ra thì cũng biết chắc cũng có tiền.

Trần Phong không thích đồng hồ, nhưng vẫn biết loại Vacheron Constantin này.

“Sao, anh quen à?”.

Nhìn ánh mắt Trần Phong nhìn về chiếc đồng hồ mình thích nhất kia, người đàn ông cười hỏi đầy mỉa mai.

Trần Phong gật đầu, anh cảm thấy có phải anh xa Hoa Hạ quá lâu nên đến cả gã chả biết từ đâu chui ra cũng không quen mình.

Mặc dù bình thường anh rất khiêm tốn, nhưng anh không cho rằng Hoa Vũ và Trần Anh Tài đứng ở tầng ba nhìn xuống lại không biết mình.

Lúc bắt đầu vào, anh vẫn không chú ý, nhưng đến khi Giả Đông đến gây sự, nếu anh còn không chú ý đến ánh mắt nhìn qua đây, thì tu vi của anh đúng là luyện hết lên người chó rồi.

“Tôi đánh giá thấp anh rồi, đồng hồ này người bình thường không dễ thấy được. Tôi tốn rất nhiều công sức mới tìm bọn họ đặt làm được, chỉ riêng tiền cọc tôi đã tốn ba triệu, ừm, có lẽ anh không biết thế là bao nhiêu tiền, chắc cũng chỉ bằng giá của một chiếc xe thể thao thôi”.

Người đó thực sự coi Trần Phong là đồ nhà quê.

Giả Đông đứng một bên cũng bị chọc cười, cười ha hả.

Lâm Uyển Thu không vui rồi, người đàn ông cô thích bị cười nhạo như vậy, chẳng khác gì bản thân cô bị sỉ nhục.

Cô gái vốn tính tình dịu dàng nhìn thấy người yêu bị sỉ nhục thế mại lại đứng lên luôn.

“Chỉ là một chiếc đồng hồ thôi mà”.

Lâm Uyển Thu để lộ đồng hồ của mình, thế mà lại là một chiếc đồng hồ nữ của Patek Philippe.

Patek Philippe được gọi là “Ông vua trong làng đồng hồ”, là tồn tại duy nhất trong đồng hồ hàng hiệu, mặc dù cũng là tồn tại cao không thể với tới trong đồng hồ hàng hiệu như Vacheron Constantin, nhưng hành động gần đây của Patek Philippe khiến loại hàng xa xỉ như đồng hồ hàng hiệu lên một tầm cao mới.

Người đàn ông đi tới cực kì tâm đắc với nghiên cứu về đồng hồ, nhìn một cái đã kinh ngạc nói: “Bản đặc biệt của Patek Philippe, sao có thể chứ, đây không chỉ là vua đồng hồ bán giới hạn số lượng”.

“Cậu Giả, người này là?”.

Đến khi Giả Đông dẫn người quen của anh ta trở lại tầng ba, Hoa Vũ liền hỏi.

“À, hai người anh em, các anh chắc không quen lắm, đây là con trai của minh chủ Liên minh chiến đấu, Vương Học Đạo”.

“Anh là con trai của Vương Lạc Binh, minh chủ Liên minh chiến đấu người vô địch Đông Bắc”, Hoa Vũ kinh ngạc nói.

“Người Vô Địch Đông Bắc này có lẽ phải sửa lại, hai hôm nữa bố tôi sẽ đến Yên Kinh, Đông Bắc đã không có ai có thể đánh được ông ấy nữa”.

Lời này nói cứ như Vương Lạc Binh đã từng đánh cả Yên Kinh ấy.

Nhưng danh hiệu của Vương Lạc Binh không phải chém gió, đánh hai, ba mươi năm, Đông Bắc lại là vùng đất có sức chiến đấu mạnh nhất Hoa Hạ, Người Vô Địch Đông Bắc tới thủ đô, biết đâu lại phải sửa tên thật.

Trần Anh Tài không thích lắm gã ngạo mãn thế này, nhưng đột nhiên nghĩ đến nếu có thể khiến Vương Lạc Binh dạy cho Trần Phong một bài, thì anh ta cũng rất thích thấy cảnh đó.

Cho nên cầm ly rượu lên, rót cho Vương Học Đạo một ly, sau đó cũng rót cho Giả Đông, nâng ly định nói gì đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi