Bọn họ chính miệng đồng ý với Giả Đông, nhưng hiện giờ lại chán trường quay lại, bọn họ làm gì còn mặt mũi đi gặp Giả Đông.
Nhưng vừa gặp Giả Đông đã nói: “Hai người anh em, thắng thua là chuyện của nhà binh”.
Nhưng cho dù như vậy, bọn họ vẫn cảm thấy rất xấu hổ.
“Hai người anh em đã dốc hết sức rồi, có trách cũng chỉ trách tên ác độc Trần Phong đó quá gian xảo, hắn ta cũng nhất định đã dùng thủ đoạn bỉ ổi nào đó mới thắng được hai người”.
Cứ như cuối cùng đã tìm được tri âm, anh em họ Nhiếp sau khi thua bắt đầu tìm kiếm lý do, nhưng rồi cũng chỉ thấy tà công của Trần Phong quá bi3n thái, nên võ công của những người tu hành chính đạo như bọn họ mới thua một bậc.
Có điều giải thích như vậy cũng chỉ để bản thân cảm thấy khá hơn một chút, thua vẫn là thua, bọn họ vẫn không có cách nào đối diện với người khác.
Bây giờ Giả Đông nói ra, bọn họ mới phát hiện Giả Đông rất hiểu bọn họ.
“Hai cậu, tôi đã đặt một bàn tiệc cho hai cậu ở trong nhà hàng rồi, không thể để mối quan hệ giữa chúng ta xấu đi được, tôi còn muốn các cậu sau này giúp tôi dạy dỗ tên khốn đó chứ!”.
Anh ta nói rất thành khẩn, giống như là một người bạn tốt thật sự đang an ủi vậy.
Anh em nhà họ Nhiếp mấy hôm nay phiền não, thậm chí còn cảm thấy xấu hổ khi quay về phái Thiên Sơn, nhưng Giả Đông đã nói như vậy, cũng không tiện từ chối, chỉ đành theo Giả Đông đến nhà hàng.
Với thế lực của Giả Đông ở Đông Bắc, nơi tiếp đãi bọn họ ắt cũng không thể xuề xòa.
Đấy là một trong những nơi sang trọng nhất ở Đông Bắc.
Cả phòng lớn chỉ có ba bọn họ ngồi.
“Tôi đã bao chỗ này rồi, hôm nay sẽ không có bất cứ ai làm phiền đến hai anh em các cậu, các cậu muốn làm gì cũng được, mấy em gái kia đều là người mới đến đấy”.
“Anh Giả, bọn tôi không phải loại người đó”.
Hai anh em họ Nhiếp hiểu ý của Giả Đông, bèn từ chối.
“Được, vậy tôi sẽ bảo họ đi ra”.
Giả Đông cười nói, anh ta cũng không kiên quyết, tính cách hai người này như vậy, cũng không thể cưỡng cầu, làm vậy ngược lại còn không hay, nhưng biểu cảm của Nhiếp Chính hình như rất mong đợi.
Đồ ăn lên rất nhanh, cách bài trí tinh tế khiến người ta vừa nhìn đã cảm thấy giá không hề rẻ, anh em họ Nhiếp vừa nhìn thấy, lý trí có giáo dục đã mách bảo họ không được nhận.
“Anh Giả, cái này chúng tôi thực sự rất khó nhận, vốn dĩ chúng tôi không hoàn thành được việc anh Giả ủy thác, mà bây giờ còn ăn đồ của anh, thật là hổ thẹn với lòng”.
Nhưng Giả Đông lại lật mặt nói: “Cái này trong mắt tôi chả đáng gì cả, lẽ nào hai cậu cảm thấy Giả Đông tôi không mời nổi khách sao?”.
Anh em họ Nhiếp định nói gì đó, thì Giả Đông đã chuyển từ giận thành niềm nở nói: “Hai cậu cứ ăn thoải mái, tôi vẫn còn nhiều việc phải nhờ vào hai cậu, chỉ mong đến lúc đó hai cậu không từ chối tôi là được”.
Hai anh em nhìn nhau, Giả Đông đã nói như vậy rồi, bọn họ thật sự cũng không cần quá cứng nhắc nữa.
Mà vốn dĩ bọn họ cũng rất thích những món cao lương mỹ vị này.
Giả Đông nhìn bọn họ, rót cho mình một ly rượu vang, rồi nhẹ nhàng lắc ly rượu, từ từ thưởng thức.
Lúc tin dữ được truyền đến phái Thiên Sơn, toàn bộ phái Thiên Sơn đều chấn động.
Người đàn bà ngã gục trên ghế đến thở cũng không ra hơi, bà ta khóc lóc gọi tên Nhiếp Thần.
Chuyện này sao có thể không đau khổ chứ, đứa con mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày đã không còn nữa, bà ta vừa khóc vừa gào thét, hi vọng trời xanh có thể nghe thấy.
Người đàn ông đứng bên cạnh vẻ mặt nghiêm nghị, người đàn bà khóc lóc oán trách ông ta là trái tim sắt đá, nhưng chỉ là nỗi đau đớn trong lòng ông ta không thể nào thể hiện ra ngoài như người đàn bà kia được, trái tim ông ta đã đang rỉ máu rồi.
Ông ta chất vấn người đưa tin: “Cậu nói có thật không?”.
“Tuyệt đối không dám dối gạt ông Nhiếp, cậu chủ nhà tôi lúc nhìn thấy hai cậu ấm nhà ông, bọn họ đã bị trọng thương, sau khi đưa đến bệnh viện chưa được bao lâu thì đã không thể cứu chữa được nữa”.
Nhiếp Hoa Sinh không nói nên lời, người vợ ở bên cạnh đã khóc đến lả người, ông ta còn an ủi: “Bà đừng khóc nữa, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con trai chúng ta”.
“Công bằng cái gì chứ, đòi lại công bằng thì con trai chúng ta có sống lại được không? Đứa con tội nghiệp của tôi”.
Bà vợ tuy là nói như vậy, nhưng Nhiếp Hoa Sinh cũng không thể dễ dàng bỏ qua.
Lúc này bố mẹ Nhiếp Chính gần như cũng vậy, bọn họ sao có thể ngờ đứa con trai mới mười mấy tuổi của bọn họ đã không còn nữa, bọn họ chỉ có một đứa con trai, nỗi đau mất con thậm chí còn nhiều hơn bố mẹ Nhiếp Thần, vì bên đó còn một đứa con gái.
Nhưng nỗi đau sao có thể so sánh rạch ròi được.
Chỉ là nỗi đau này lại vận vào người của hai vị tông sư, cho dù tu vi đã đến mức cao siêu, thì bọn họ vẫn không thể chịu đựng nổi.
Sau khi an ủi vợ của mình, nhìn bọn họ mệt đến ngủ thiếp đi, hai người mới có thời gian gặp mặt.
“Phong, em có cách gì không?”.
Ở trong đình nghỉ phía sau núi phái Thiên Sơn, Nhiếp Hoa Sinh nói với em trai ruột Nhiếp Hoa Phong.
“Còn có thể có cách gì chứ, em nhất định phải băm cái thằng đó ra làm trăm mảnh, lấy đầu của nó để cúng Chính”.
Nhiếp Hoa Sinh nhìn người em tính tình nóng nảy này, ông ta đã sớm lường trước sẽ như vậy.
Nhưng ông ta vẫn nghi hoặc nói: “Tin nhà họ Giả gửi đến, chúng ta cũng không thể cứ thế mà tin được, đợi ngày mai chúng ta đi xem thi thể của hai đứa rồi hẵng tính”.
“Em biết, nhưng thằng Trần Phong đó cũng không khỏi có liên can, bọn chúng đấu với nhau, tất cả mọi người đều biết, trên đời này chả có mấy ai có thể làm Thần bị thương”.
Ý của Nhiếp Hoa Sinh và Nhiếp Hoa Phong là, Nhiếp Thần đã đạt đỉnh cao hóa kình, người bình thường căn bản không thể lại gần, mà tin đồn Trần Phong đánh bại hai anh em cũng càng chứng tỏ Trần Phong có năng lực giết hai anh em họ.
Nhưng Nhiếp Hoa Sinh vẫn có phần không tin.
“Hinh Nhi thế nào rồi?”.
Hinh Nhi là vợ của Nhiếp Hoa Phong, Nhiếp Hoa Sinh nhớ đến cảnh vợ mình đau lòng, đoán rằng bên nhà Nhiếp Hoa Phong cũng không mấy dễ chịu.
“Khóc mệt quá ngủ rồi, nhưng tinh thần không tốt, chắc là đến mai vẫn vậy, em không biết nếu như em không còn, bà ấy có khi nào sẽ nghĩ quẩn không nữa”.
Nhiếp Hoa Sinh cũng thở dài, bên phía ông ta cũng như vậy, nhưng ông ta vẫn nói: “Để Tiểu Vũ sang chơi với Hinh Nhi đi, nó vốn thân với Hinh Nhi mà”.
“Thôi không cần đâu, chị dâu cũng không khá hơn là mấy, Hinh Nhi em sẽ tự có cách”.
“Vậy cũng được. Có điều, anh nghĩ rồi, hai anh em mình cũng nên có một người ở lại trên núi. Không thể nào cả hai cùng đi được”.
Nhiếp Hoa Phong ngập ngừng một lúc, ông ta không phản bác, ông ta biết anh trai mình nói đúng, nơi đây cần có người trông nom, hai người vợ của bọn họ cũng không thể không có ai để dựa dẫm, nhưng ông ta vẫn kiên định nói:
“Để em xuống núi, em phải đích thân bắt được hung thủ hại chết hai đứa nhỏ, lấy máu của bọn chúng để vẩy trước mộ của hai đứa nó. Thay bọn chúng báo thù rửa hận”.
Nhiếp Hoa Sinh vốn định để Nhiếp Hoa Phong ở lại, còn ông ta xuống núi, nhưng thấy bộ dạng phẫn nộ của em trai mình, ông ta đành từ bỏ suy nghĩ đó, chỉ dặn dò: “Em phải chú ý một chút, mặc dù võ công của em đã đạt đến tông sư, nhưng ở dưới núi võ công không phải là tất cả”.