LONG TẾ

Nhưng bây giờ xem ra anh sai rồi, anh không nên coi thường bất kỳ người bình thường nào.  

“Cậu Trần, nếu cậu lo cho người bên cạnh cậu sau khi cậu đi, thì tôi cảm thấy cậu có thể yên tâm, tông sư kia dù thế nào cũng vẫn phải để ý thân phận mình, ông ta chắc sẽ không làm gì với người khác”, Trần Phong vẫn đang do dự, gã mập lại nói.  

Trần Phong không cảm thấy tông sư kia sẽ tự hạ thấp bản thân để ra tay với người bình thường, chỉ có điều anh lần này đi thì cũng không biết bao giờ mới có thể trở về, nỗi hận giết con không thể dễ dàng quên lãng như vậy.  

Có điều anh vẫn cảm thấy phải nhanh chóng đưa ra quyết định, biết đâu tông sư kia đã nhận được tin, giờ đang trên đường tới đây rồi.  

Vì sợ hành tung của mình lại lần nữa bị người khác biết, tối hôm đó Trần Phong đã rời khỏi Yên Kinh, anh vốn định về Thương Châu, nhưng anh nghĩ tới những kẻ đối phó với anh chắc chắn cũng cài cắm tai mắt ở Thương Châu, chỉ cần anh vừa xuất hiện thì tin tức của anh sẽ ngay lập tức đến tai tông sư kia.  

Cuối cùng anh thế mà lại không biết bản thân rốt cuộc có thể đi đâu.  

Lái xe, bất giác thế mà lại về tới ngọn núi mà Thanh Chi ở, xe dừng dưới chân núi, anh ngồi trong xe, một điếu thuốc đã gần cháy hết.  

Anh nghĩ đến việc nếu anh đã đạt đến tông sư, thì anh chắc chắn sẽ không bị ép tới mức bỏ chạy chật vật thế này, thậm chí nghĩ đến lời Thanh Khâu từng nói với anh, trong lòng nhớ đến những việc có thể xảy ra nếu Thanh Chi chết đi.  

Nhưng mọi thứ chỉ là tưởng tượng.  

Lúc hút hết điếu thuốc thứ hai, anh vẫn quyết định tạm thời tránh ở trong núi một thời gian rồi nói sau, anh đoán căn nhà nhỏ kia chắc sẽ không có người, Thanh Chi chắc cũng bị người phụ nữ mặc đồ cung đình dẫn đi rồi.  

Nhưng tới khi anh về tới trong núi thì lại phát hiện trong căn nhà có người.  

“Sao anh lại ở đây?”, Trần Phong hỏi.  

Lúc đó Thanh Khâu đang múc nước, nghe thấy Trần Phong hỏi mình, anh ta quay đầu lại nhìn.  

“Tôi tới tìm Thanh Chi, nhưng hình như không có ai ở đây, nên định đợi cô ấy ở đây. Ừm, cậu đã đi đâu đó?”.  

Thanh Khâu không biết sau khi anh đã rời khỏi đây rồi lại quay lại, nên mới hỏi như vậy.  

“Thanh Chi bị một người phụ nữ mặc đồ cung đình dẫn đi rồi, có lẽ tạm thời cũng không về được”, Trần Phong đáp.  

Nhưng Thanh Khâu lại không có phản ứng gì mạnh lắm, chỉ gật đầu đáp lời.  

Hai người đều ít nói, căn nhà nhỏ cũng có thể đồng thời chứa được hai người họ, cho nên Trần Phong và Thanh Khâu đã ở lại đây.  

Ăn uống đều dựa vào bản thân, hái rau cỏ trong rừng, bắt thú hoang, uống nước suối, có vẻ cũng có thể tạm sống được.  

Ngoài một chút giao lưu cần thiết thì hai người không nói gì mấy.  

Nhưng hai, ba hôm sau, như đã quen với sự tồn tại của nhau, cuối cùng Trần Phong cũng hỏi: “Quan hệ của anh và Thanh Chi rất thiết thiết sao? Anh đã cứu cô ấy một lần, giờ còn cố tình ở lại đây đợi cô ấy”.  

Thanh Khâu cũng tò mò nhìn Trần Phong, anh ta do dự mấy giây vẫn nói: “Cô ấy là một người tôi mãi mãi không thể với tới. Còn về việc tại sao lại cứu cô ấy, tôi chỉ cảm thấy tôi phải làm vậy, như vậy sẽ khiến tôi dễ chịu hơn chút”.  

Trần Phong không hiểu lắm ý của anh ta, có lẽ chỉ là sự yêu thích đơn phương của Thanh Khâu, Trần Phong nghĩ như vậy.  

“Anh thích cô ấy?”.  

Thanh Khâu dường như hơi bất ngờ, cũng không để lộ vẻ xấu hổ gì, chỉ lắc đầu nói.  

“Có lẽ có một chút, nhưng tôi không cảm thấy đó là yêu thích, chỉ là muốn làm gì đó cho cô ấy. Thân phận của cô ấy đã quyết định sẵn tôi không thể ở bên cô ấy, cho nên tôi cũng chưa từng nghĩ tới”.  

Dọn củi rơi vãi trên đất xong, Thanh Khâu không nói nữa, Trần Phong cũng biết ông ta không muốn nhắc đến vấn đề ở mặt này, biết điều không hỏi nữa.  

Có lẽ là trốn thế này một tháng, đợi đến khi mọi việc bên ngoài hạ nhiệt, thì Trần Phong có thể về lại thành phố.  

Nhưng anh không thể ngờ được, tông sư kia lại tìm tới nhanh như vậy.  

Mặt trời đã xuống núi, nhưng bóng người lao tới nhanh chóng từ phía xa, lại khiến người ta nhìn vô cùng rõ ràng, chắc chắn không phải mức người thường có thể đạt tới được.  

Sau khi Thanh Khâu nhìn thấy thì tò mò hỏi: “Đến tìm cậu sao?”.  

Trần Phong cũng biết chỉ có thể là đến tìm anh, thực lực của đối phương rất mạnh, anh tự thấy bản thân không thể chạy với tốc độ nhanh như vậy, hơn nữa còn không hề thấy bị hụt hơi.  

Chỉ bảy, tám hơi thở, bóng dáng kia đã đến trước mặt.  

Đối phương đã tìm tới tận đây, anh cũng chẳng còn khả năng có thể bỏ chạy nữa, Trần Phong dường như chỉ có thể đối mặt, dù là sống hay chết anh cũng phải liều một phen.  

“Cần tôi giúp không?”.  

Đang đau đầu thì không ngờ Thanh Khâu lại nói vậy.  

Nhưng Trần Phong biết dù anh và Thanh Khâu phối hợp thì cũng không thể đối phó được một tông sư.  

Đây là sự áp đảo về thực lực.   Nhớ quay lại đọc tiếp tại T*amlinh2*47.c*om nha

“Thôi khỏi, tôi sẽ cố hết sức khiến chúng ta không phá hoại căn nhà cỏ này, anh vẫn nên trốn vào trong thì hơn”, Trần Phong hơi tuyệt vọng nói.  

Mà nghe thấy Trần Phong nói vậy, Thanh Khâu không nói gì nữa, anh ta lặng lẽ buông cái rìu trong tay xuống, đi vào nhà.  

Còn Nhiếp Hoa Phong cuối cùng cũng đến trước mặt Trần Phong.  

Ông ta đứng ở cổng sân, bóng người dừng lại, nhìn thấy Trần Phong đứng bên trong đợi, lạnh lùng hỏi: “Cậu chính là Trần Phong?”.  

Trần Phong cười gượng gật đầu: “Tôi chính là Trần Phong, tôi cũng biết ông đến giết tôi, nhưng hai người kia lại không phải do tôi giết, còn về việc là ai thì ông có lẽ phải đi điều tra lại”.  

Nhiếp Hoa Phong không nghi ngờ gì, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi”.  

Trần Phong sững sờ một lúc, anh hơi khó tin thế mà lại giải thích rõ ràng rồi, nhìn đối phương cũng không có nghi vấn gì.  

Nhưng sau đó lại nghe thấy câu hỏi của Nhiếp Hoa Phong, Trần Phong biết mình quả nhiên vẫn nghĩ nhiều rồi: “Cậu sẵn sàng động thủ chưa?”.  

Trần Phong bỗng chốc hiểu ra, chân tướng sự việc có lẽ bọn họ đương nhiên sẽ đi điều tra, nhưng Trần Phong có phải hung thủ hay không chẳng có quan hệ gì quá lớn với việc anh có chết hay không.  

Cùng lắm chỉ là một mạng người thôi, không có ai để ý hết, tông sư lại càng như vậy.  

Nhưng nếu mạng người đó là của Trần Phong, thì đương nhiên có người để ý.  

Nhìn Nhiếp Hoa Phong, Trần Phong cảm thấy thay vì đánh bại ông ta thì nghĩ làm sao chạy thoát còn hơn.  

Khi đã có quyết định, Trần Phong không hề do dự mà trực tiếp nghịch chuyển công pháp, mặc dù Thanh Chi nói anh việc này không có gì tốt với anh hết, nhưng giờ cũng không thể kiêng kị những việc đó nữa.  

Cơ thể nóng lên, hai mắt đỏ ngầu, sức mạnh phóng đại hết mức, anh chỉ có nửa tiếng nghịch chuyển công pháp này, nếu anh có thể chạy thoát, vậy anh có thể sống sót, nếu thất bại có nghĩa anh sẽ phải chết.  

Cái cảm giác muốn giết người kia cũng bị mong muốn phải sống sót kiểm soát, anh chỉ có một suy nghĩ, đó là trốn thoát.  

Hai bóng người chạy trong rừng núi, cứ như màn rượt đuổi của động vật hoang dã.  

Những cành cây bị bẻ gãy, ngọn cỏ bị giẫm đạp, thậm chí động vật vô tình bị ngộ thương, đều chỉ có thể im lặng nhìn bóng dáng bọn họ.  

Trong rừng núi này không có gì có thể ngăn cản bọn họ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi