*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhìn thấy Trần Phong không có phản ứng gì, Tiết Bình lại nói: “Cho dù tôi có thả cậu đi, thì cậu sẽ không hận tôi chắc? Một cao thủ tông sư võ công cao cường, tôi thấy mình không thể đối phó nổi đâu. Nếu đã vậy, thì cho dù tôi không có cách nào thành công, tôi cũng phải giữ cô cậu ở lại đây”.
Anh ta nói cũng phải, cho dù việc tổng số tông sư là giả, thì bây giờ Tiết Bình cũng đã gây thù chuốc oán với bọn họ rồi, Trần Phong cũng không nghĩ nếu như Thanh Chi thoát được sẽ tha cho bọn chúng.
“Nhưng mà cô cậu yên tâm, bây giờ cô cậu chưa phải chết ngay đâu”.
Trần Phong nhìn anh ta, không biết rốt cuộc anh ta định làm gì.
Tiết Bình đi đến bên cạnh Thanh Chi, anh ta vuốt v e khuôn mặt Thanh Chi với vẻ vô cùng gian tà, anh ta cười nói: “Một người phụ nữ xinh đẹp như thế này, tại sao lại đi học võ chứ, mặc dù vậy, nhưng trái tim vẫn rất yếu mềm, khiến người ta nhìn thôi cũng muốn làm bậy một lần”.
Thanh Chi bây giờ đến sức nghiến răng cũng không có, chỉ có thể lạnh lùng nhìn anh ta.
“Ấy, cô đừng có nhìn tôi như thế, tôi sợ nhất là bị phụ nữ nhìn như vậy đấy”.
Nhưng mặt tỏ vẻ sợ hãi là thế, mà bốp một tiếng, anh ta đã tát cho Thanh Chi một cái, khuôn mặt trắng nõn của Thanh Chi lập tức hằn lên, miệng cũng hơi rỉ máu.
“Thế là giữ thể diện cho mày rồi đấy! Đồ con đ ĩ”.
Tiết Bình mắng một câu, rồi dặn dò: “Kéo chúng nó ra ngoài”.
Anh ta nói xong, có người ở bên cạnh đi tới lôi hai người Trần Phong đi.
Sau đó, bọn họ bị đưa đến một căn hầm dưới lòng đất, Trần Phong và Thanh Chi bị nhốt riêng ta, trong bóng tối còn có thể nghe thấy cả tiếng chuột kêu.
Từ góc tường có thể nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt không ngừng, cứ như là giây phút chờ chết vậy.
“Cô vẫn ổn chứ?”. Trần Phong cất tiếng nói yếu ớt, anh đang gọi Thanh Chi.
“Ừm!”, giọng nói của Thanh Chi cũng không chút sức lực.
Thuốc độc mà bọn họ trúng phải đã khiến họ mất đi năng lực hành động, nhưng vẫn có thể giữ được ý thức tỉnh táo.
“Cơ thể cô có thể hồi phục được không?”.
Trần Phong hỏi, đây cũng gần như là cơ hội để bọn họ có thể trốn ra ngoài, nhưng anh cũng không quá nuôi hi vọng.
“Khó lắm”, quả nhiên câu trả lời anh nhận được rất bi quan.
Trong nhà giam lại không còn tiếng người, chỉ cảm thấy thời gian trôi rất chậm, tiếng nước nhỏ giọt theo tiết tấu khiến con người ta buồn ngủ.
Trần Phong bị tiếng bước chân đi tới làm tỉnh ngủ.
Anh chờ đợi chủ nhân của tiếng bước chân đó, anh cho rằng đó là Tiết Bình, nhưng không ngờ lại là người khác.
“Tôi đến cứu hai người đây”.
Trần Phong muốn ngẩng đầu lên xem, nhưng trong bóng tối không thể nhìn rõ mặt đối phương, nghe giọng cũng không nhận ra ai.
“Anh là ai?”, Trần Phong cảnh giác hỏi.
Người đó thì thầm: “Anh không cần biết tôi là ai, biết tôi đến cứu các anh là được rồi”.
Trần Phong vẫn nghi ngờ nói: “Làm sao chúng tôi tin được anh?”.
Người đó nói: “Anh thấy ngoài việc tin tôi, anh còn sự lựa chọn nào khác không? Ở đây chờ chết à?”.
Trần Phong bèn in lặng.
Không thấy Trần Phong chất vấn nữa, người đó lại nói.
“Bây giờ tôi không thể trực tiếp đưa hai người ra ngoài, bọn chúng canh gác ở ngoài, đợi một lúc nữa, hai người cứ chuẩn bị kỹ đi, tất cả những thứ bọn họ cho hai người ăn tuyệt đối không được nếm thử, kể cả nước, chịu đựng thêm một thời gian, hai người sẽ có thể khôi phục được thể lực. Lúc đó tôi có thể đưa hai người đi”.
Mặc dù không biết anh ta rốt cuộc có mục đích gì, nhưng bọn họ cũng không còn sự lựa chọn nào nữa.
“Được! Chúng tôi đợi anh”.
Không đợi Trần Phong nói xong, tiếng bước chân rất nhẹ đã đi xa dần.
“Chúng ta có thể tin anh ta không?”.
Đợi lúc không còn âm thanh nữa, Trần Phong hỏi Thanh Chi.
“Có thể!”.
Không ngờ Thanh Chi lại trả lời chắc nịch như vậy, Trần Phong nghi ngờ nói: “Tại sao?”.
“Khí tức của anh ta có mùi rất quen thuộc, có thể tôi quen, nhưng tôi không nhìn thấy mặt anh ta”.
Trần Phong hơi kinh ngạc, nhưng Thanh Chi dù sao cũng là tông sư, mặc dù cũng bị bắt lại giống anh nhưng vẫn sẽ giỏi hơn anh một chút.
Giống như người thần bí kia nói, đến một thời điểm cố định sẽ có người mang đồ ăn và nước uống đến cho bọn họ.
Nhưng có thể người đó không biết, vì tình hình cơ thể không có sức lực, nên hai người bọn họ đều bị tên kia ép ăn và uống.
Cơ thể vì thế mà không hồi phục được chút thể lực nào.
Nhưng nếu cứ như vậy, cho dù người kia đến, anh ta cũng không thể nào đưa hai người Trần Phong đi được.
Điều tuyệt vọng là, hai người Trần Phong không có cách nào cả.
Sau khi người thần bí đó rời đi chưa đầy hai ngày thì đã trở lại.
Nhưng không biết tại sao, trong thời gian ba, bốn ngày qua Tiết Bình như thể đã quên đi bọn họ vậy, không hề đến xem bọn họ thế nào, cũng không nhắc đến chuyện giết chóc gì.
Trần Phong chỉ có thể coi chuyện đó như một điều may mắn, nếu như có thể trốn ra ngoài, anh nhất định sẽ quay lại báo thù giống như Tiết Bình nói.
Tiếng bước chân quen thuộc lại vang lên.
Không lâu sau, bên tai lại nghe thấy một âm thanh cố tình được kìm xuống.
“Giờ hai người đã có thể đứng dậy chưa?”, anh ta hỏi.
Trần Phong đáp: “Không được”.
Người đó kinh ngạc: “Sao có thể chứ, theo đạo lý mà nói chỉ cần không bổ sung độc dược, thì hai người đáng ra phải có được chút sức lực rồi chứ?”.
Anh ta tự đoán câu trả lời: “Hai người không nghe tôi, đi ăn đồ ăn bọn chúng đưa à?”.
Hình như anh ta rất tức giận, Trần Phong cũng cảm thấy anh ta hoàn toàn có thể tức giận, nhưng việc này bọn họ không làm khác được, anh giải thích: “Chúng tôi ăn rồi, nhưng không phải là chủ động ăn, mà là chúng tôi không có khả năng phản kháng lại”.
Người đó rất nhanh đã hiểu ra ý của Trần Phong, anh ta cũng bất lực, chỉ có thể nói: “Là tôi không ngờ tới, xem ra tôi chi có thể ăn trộm thuốc giải mới cứu được hai người”.
“Anh làm được không?”, Trần Phong kỳ vọng hỏi.
Người đó đáp: “Mặc dù tôi có thể trộm được thuốc giải, nhưng thời gian còn lại của hai người không còn nhiều nữa, hai hôm tới hòa thượng sẽ tìm tới hai người, tôi không thể cứu hai người trước khi điều đó xảy ra được”.