Cô gái hành động rất nhẹ nhàng, từng bước gần như đều nín thở, tinh thần tập trung cao độ, không dám có nửa phần buông lỏng.
Vỏn vẹn hết hai mươi phút đồng hồ mới có thể dần dần mở hết được bảy chiếc khóa của chiếc hộp vàng.
Đến khi cô gái đặt nhưng bộ phận rời ra xuống một bên, rồi xoay mặt chính của chiếc hộp ra, một viên đá quý lấp lánh như vì sao cuối cùng cũng hiện ra trước mắt hai người Trần Phong.
Nếu nói chiếc hộp là một cực phẩm tuyệt thế, thì viên đá quý này là một kiệt tác của thiên nhiên.
Nếu như còn thắc mắc rốt cuộc một báu vật như thế nào mới có thể được đựng trong một chiếc hộp tinh xảo đến vậy, thì chắc hẳn phải là một viên đá quý lộng lẫy như này rồi.
Sự kết hợp của hai món đồ rất hợp tình hợp lý, không còn gì để thắc mắc nữa.
Đến cả một người dường như vốn chẳng có hứng thú với bất cứ thứ gì như Thanh Chi cũng phải chăm chú ngắm nhìn, rất lâu không nỡ rời mắt.
“Một viên đá quý như thế này mà trước giờ không ai biết đến, thật là đáng tiếc!”, Trần Phong cảm thán nói.
Nhưng ông lão lại không hề phản bác.
“Một thứ đẹp đẽ như thế này đương nhiên chỉ nên một mình thưởng thức, nhiều người biết sẽ không hay”.
Trần Phong nghĩ một lúc, cũng cảm thấy rất đúng.
“Nhưng nếu đã như vậy, sao giờ ông còn lấy ra cho tôi xem, không phải là bảo tôi mua lại chứ? Nhưng nếu thực sự là một viên đá quý như thế này, hai tỷ không nhiều chút nào”.
Ông lão xua tay nói: “Tôi chỉ muốn chia sẻ, chứ sẽ không thực sự bán nó đi đâu, thứ lão già này thích không nhiều, mà món đồ này là thứ tôi yêu thích nhất, cho dù có ra giá cao hơn, lão già này cũng sẽ không cân nhắc đâu”.
Trần Phong nghi hoặc nói: “Nói như vậy, thì tôi không cần phải chi hai tỷ ra rồi”.
Ông lão nói: “Cậu chủ Trần đừng gấp, đợi tôi nói xong đã”.
Ông ta đã nói vậy, Trần Phong cũng dừng lại nghe không nói gì nữa.
“Mặc dù tôi không thể nào bán viên đá này cho cậu chủ Trần, nhưng có thể có được hai tỷ này không thì chưa biết được”.
Trần Phong hỏi: “Nói vậy là sao? Chẳng phải ông không muốn bán nó sao, sao còn nói như vậy?”.
“Nếu như tôi nói với cậu chủ Trần rằng trên thế giới không chỉ có một viên đá quý như này, không biết cậu chủ Trần có tin không?”.
Trần Phong không hề do dự mà phủ nhận: “Không thể nào”.
Ông lão cười nói: “Thế giới rộng lớn, không gì là không có, cậu chủ Trần không thể khẳng định như vậy được, mà tôi muốn cậu chủ Trần bỏ ra hai tỷ chính là để tìm kiếm một viên đá quý giống như thế này”.
Trần Phong nhìn ông lão nói: “Sao tôi cứ có cảm giác ông đang lừa tôi nhỉ? Dùng một viên đá quý để k1ch thích d*c vọng của tôi, sau đó dần dần khiến tôi phải móc tiền ra, cuối cùng có thể tôi sẽ chẳng có được gì cả, nhưng ông thì lại lấy không được tiền của tôi”.
Ông lão ngây người, dường như ông ta không ngờ Trần Phong lại nghĩ như vậy, ông ta nói: “Như vậy là nghi oan cho lão già này rồi”.
Trần Phong lại nói: “Tôi không quan tâm những điều đấy, tôi chỉ biết là tiền của tôi, tôi không muốn tiêu một cách không rõ ràng, cho dù chỉ là đôi ba tỷ”.
Sắc mặt của ông lão lãnh đạm hơn, đối với lời từ chối lạnh lùng của Trần Phong, ông ta cũng không còn mong muốn thuyết phục gì nữa.
Nhưng đúng lúc ông lão định nói gì đó, thì cánh cửa căn phòng mà bọn họ đang ngồi bị người ta mở ra.
Người có thể làm phiền ông lão tiếp khách, chắc chắn không phải là một người tầm thường.
Cho nên khi nghe thấy động tĩnh, mấy người đều không hẹn mà cùng quay ra nhìn.
Tiếng bước chân nhịp nhàng vang lên, một màu đỏ bồng bềnh hiện ra, chiếc quần tây đen dài càng làm cho chiếc áo sơ mi ngắn màu đỏ nhỏ bé lạ thường.
Đó là một cô gái rất trẻ, cô ấy cười rất rạng rỡ, nhưng khi thấy có người, thì lập tức ngượng ngùng thu lại biểu cảm của mình, thẫn thờ nhìn.
Trần Phong vốn đang tò mò, thì nghe thấy ông lão trách móc nói: “Duyệt Nhi! Đi ra ngoài, ông nội đang bàn việc với người ta, đây không phải là chỗ cháu nên tới”.
Cô gái tên Duyệt Nhi đấy vốn có vẻ hơi lúng túng không biết làm thế nào, lại nghe ông lão trách mắng, cô ấy không nói câu nào định quay người rời đi.
Nhưng hình như nhìn thấy viên đá quý bày trên bàn, cô ấy cố ý quay đầu lại nhìn.
“Đừng gây chuyện nữa, ra ngoài”.
Ông lão lại ra lệnh nói.
Duyệt Nhi lúc này mới không nhìn nữa, đi từng bước nhỏ ra ngoài.
Nhưng Trần Phong lại cười nói: “Đây là cháu ông à?”.
“Từ nhỏ đã quen nghịch ngợm, để cậu chủ Trần chê cười rồi”.
“Tôi thì lại thấy cô ấy rất đáng yêu, nếu như ông không ngại, hay là giới thiệu cô ấy cho tôi, tôi sẽ chi ra hai tỷ, cho dù là ông đang lừa tôi, thì tôi cũng bằng lòng bỏ hai tỷ ra để đánh cược”.
Trần Phong nói xong, mặt ông lão liền biến sắc.
“Vậy cuộc giao dịch này chúng ta không làm cũng được, tôi chưa dến mức phải đi khắp nơi bán cháu gái”.
Trần Phong cười lạnh nói: “Phần mộ tổ tiên của người khác ông có thể không quan tâm gì, mà sao giờ đây lại trở nên hùng hồn khí thế vậy?”.
Ông lão đứng phắt dậy nói: “Nếu cậu đã nói thế, thì tôi không tiếp nữa, mời hai vị về cho”.
Nói rồi, ông ta quay người rời đi dưới sự giúp đỡ của cô gái đứng bên cạnh.
“Vậy chúng ta cũng đi thôi!”, Trần Phong đứng dậy nói với Thanh Chi.
Thanh Chi không quan tâm lắm, cô ấy chỉ nghi ngờ hỏi: “Sao đột nhiên anh lại thay đổi tính nết vậy?”.
Trần Phong nhún vai, cười nói: “Lão già này rất lợi hại, viên đá quý là thật, thậm chí đến chiếc hộp đựng đá quý cũng bỏ ra rất nhiều tâm sức, chỉ dựa vào nhiêu đó thôi, nếu như là người tham lam thực sự, chắc chắn sẽ đồng ý, nhưng có một số người thì sẽ suy nghĩ”.
“Giống như anh?”.
“Chắc tôi cũng là một trong số đó, nhưng thủ đoạn của ông ta không chỉ có vậy đâu, tôi nói bỏ ra hai tỷ để mua viên đá đó ông ta không đồng ý, nhưng tôi nghĩ nếu như tôi kiên trì muốn mua, có thể ông ta sẽ nhượng bộ, dần dần khiến tôi tin viên đá này có thể lại được khai thác ra. Mà chỉ cần tôi tin, thì sau này có thêm bao nhiêu tiền tôi cũng bỏ ra”.
Thanh Chi nhìn Trần Phong, chỉ nói ra hai chữ: “Rồi sao?”.
Trần Phong hơi bất lực nói: “Chính là cô gái kia đã cho tôi biết đây là một màn lừa bịp”.
Thanh Chi thấy kỳ lạ, nhưng không nói gì, chỉ nhìn Trần Phong, dùng ánh mắt để khiến Trần Phong tiếp tục nói.
Trần Phong cũng nhìn ra ánh mắt của Thanh Chi, anh chỉ đành nói tiếp: “Việc cô gái đó có thể đi vào đã là một việc rất kỳ lạ rồi, cho dù đó là cháu gái của ông ta, nhưng đang trong lúc bàn chuyện này với tôi, bên ngoài tuyệt đối không thể không có bảo vệ”.
Thanh Chi gật đầu đồng tình.
Trần Phong lại nói: “Cho dù nếu như cô gái đó là cố ý cho vào, việc cô ấy có biết bí mật của viên đá quý không thì không thể biết được, nhưng khi cô ấy bị trách mắng đuổi ra ngoài, lại kỳ lạ cố tình nhìn một cái, chính là nhìn viên đá đó, từ đó cho thấy chắc cô ấy không biết. Nhưng việc cô ta không nhận ra lại làm tôi cảm thấy kỳ lạ, lão già kia đã nói đấy là viên đá quý mà ông ta thích nhất, thì thời gian ông ta thưởng thức nó phải nhiều, tuyệt đối không thể nào có chuyện món đồ mình thích luôn cất giấu trong hòm được, thế thì còn gọi gì là thích nữa”.