Lên xe, khởi động xe, trên vùng đất rộng mênh mông, một chiếc xe đơn độc lao nhanh về hướng chân trời.
Trên trời mây trắng lững lời trôi, bầu trời xanh bao la, những áng mây hư ảo muôn hình vạn trạng.
Ánh mặt trời ấm áp chiếu vào người, Trần Phong lái chiếc xe, Thanh Chi ngồi bên cạnh, Duyệt Nhi đặt chiếc ba lô của mình lên đùi, trông có vẻ buồn ngủ.
Chiếc xe đi vào một cây xăng, Trần Phong xuống xe để nhân viên đổ xăng cho bọn họ, còn anh đi vào trong cửa hàng tiện lợi bên cạnh, mua ít nước và đồ ăn.
Đến khi anh đi ra, có ba, bốn chiếc SUV màu đen lái vào cây xăng, vây lấy chiếc xe của mấy người Trần Phong.
Duyệt nhi ngồi đằng sau nhìn thấy sự tình một phen kinh hãi, Trần Phong cũng đoán ra đối phương là ai.
Anh chầm chậm đi tới.
Người từ trên xe bước xuống đích thị là ông lão đang chống gậy, chiếc gậy sắt đập xuống đất, vang lên tiếng leng keng chói tai.
Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Trần Phong đang đứng ở cửa hàng tiện lợi.
Giọng âm trầm nói: “Cho dù cậu chủ Trần không tin tôi, cũng không thể làm ra chuyện như vậy chứ”.
Trần Phong cười khổ trong lòng, đây thực sự đâu phải việc anh muốn làm.
Nhưng anh vốn không muốn gặp người này lắm, nên cũng nói đại: “Ông đưa nhiều người đến như vậy, xem ra là muốn cướp người về. Chỉ là không biết, ông có cái bản lĩnh đấy không”.
Ông lão hắng giọng một tiếng: “Tôi biết cảnh giới của cậu rất cao, trên đời này không có mấy ai đánh lại được cậu, nhưng nếu cậu xem thường anh hùng trong thiên hạ, thì ngày chết của cậu cũng không còn xa nữa đâu”.
Trần Phong cũng cười, nói: “Tôi không hề xem thường anh hùng trong thiên hạ, tôi chỉ xem thường ông mà thôi”.
Mặt ông lão lập tức biến sắc đến rợn người, sau đó một người khác bước từ trên xe xuống, khóe miệng có bộ râu lưa thưa, hắn ta lấy tay vuốt, cảm giác rất mệt mỏi nhìn Trần Phong.
“Cậu chính là Trần Phong? Nếu như có thể thoát khỏi tay phái Thiên Sơn, thiết nghĩ cậu chắc cũng có chút bản lĩnh đấy”.
Trần Phong khẽ cảnh giác đối phương, trước giờ anh chưa từng gặp người này, nhưng đã biết anh rồi mà vẫn dám nói những lời đó, chắc cũng không phải người không có danh tiếng.
“Không biết anh là ai, lẽ nào chỉ một người vô danh tiểu tốt, e là tôi cũng chẳng buồn ra tay”.
Người đàn ông có râu cười nhạt một tiếng nói: “Để cậu biết rốt cuộc cậu chết dưới tay ai. Tôi chính là Độc Cô Vân đơn thương độc mã hành tẩu giang hồ đây”.
Trần Phong nói: “Hóa ra là anh!”.
Cái tên này Trần Phong đã từng nghe qua, một vị võ sĩ nổi tiếng nhất Mạc Bắc, nhưng tính cách cô độc, rất ít khi nghe thấy chuyện về hắn ta.
Câu chuyện nổi nhất chẳng qua cũng chỉ là trận quyết đấu với một vị tông sư ba năm trước, cứng rắn chống đỡ được mười tám chiêu mới miễn cưỡng thua cuộc, chắc cũng là một kẻ mạnh trong giới đỉnh cao hóa kình.
Trần Phong tự nhận thấy mình không thể đỡ nổi ba chiêu của Thanh Chi, vậy xem ra đối phương lợi hại hơn anh nhiều.
Nhưng chưa đánh bao giờ, Trần Phong không có thói quen cứ thế nhận thua, trường hợp xấu nhất, vẫn còn một người nữa ngồi trong xe cơ mà.
Ông lão đứng bên cạnh lúc này nói: “Cậu chủ Trần, lúc trước nể tình cảm giữa chúng ta, cho nên mới không ra tay với cậu, thậm chí đến phái Thiên Sơn chúng tôi cũng không tiết lộ gì, thật không ngờ cậu lại làm chuyện bỉ ổi như thế này, chúng tôi không thể tha cho cậu được”.
Trần Phong nói: “Nói ít thôi, muốn đánh thì đánh, tôi chiều”.
Vừa nói xong, Độc Cô Vân đã bước lên, sức mạnh cơ thể vô cùng hùng hậu, chỉ một chưởng nhẹ thôi cũng mang theo kình phong ầm ầm.
Trần Phong cẩn thận né tránh, nhưng đối phương lại đánh một chưởng nữa, lực rất dày, nếu như trúng phải, e là sẽ bị thương nặng, thương đến cả lục phủ ngũ tạng.
Trần Phong nhanh chóng lùi về sau, đụng vào kính thủy tinh ở đằng sau, thân thủ khéo léo, tấm thủy tinh đương nhiên không bị hư hại gì, nhưng sau đó Độc Cô Vân lại một đạp phi tới, quét qua một cái, thủy tinh liền vỡ tan.
Các nhân viên của hàng ban nãy còn đứng xung quanh hóng hớt, giờ đều chạy tán loạn, có người lấy điện thoại ra chuẩn bị kêu cứu, có người thì trốn vào hốc bàn không dám chui ra.
Trần Phong lại né được cú đạp của Độc Cô Vân, thứ bị vỡ lần này là tấm biển cạnh cửa, âm thanh vang rền, tốc độ rất nhanh, khiến người ta không kịp tiếp ứng.
Thấy tình cảnh đó, Trần Phong chỉ có thể không ngừng né tránh, mà trong lòng anh cũng đang âm thầm than khổ, tên này quả thật lợi hại, tấn công liên tiếp khiến Trần Phong thậm chí tkhông có cơ hội để đánh trả.
Nhưng đương nhiên anh cũng không thể bỏ cuộc.
Trần Phong cuối cùng cũng tìm được cơ hội lúc đối phương dừng lấy hơi, một loạt chiêu thức liên hoàn được đánh ra, đối phương đương nhiên không thể không quay người lại đỡ.
Trong lúc bọn họ đang giao đấu, ông lão chống gậy đi đến bên cạnh xe của Trần Phong, mở cửa xe ra, Duyệt Nhi ngồi bên trong, bất lực nhìn ông ta.
“Còn không đi ra, thật là càng ngày càng không hiểu chuyện”.
Nhưng Duyệt Nhi sợ hãi lùi lại, ông lão thấy thế, liền tiến lên tóm lại.
Thanh Chi túm lấy cổ tay ông lão, nhẹ nhàng nói: “Cô ấy là do tôi đưa đi, có đi hay không cũng là do tôi quyết định”.
Ông lão kinh ngạc nhìn Thanh Chi, ông ta đương nhiên không ngờ Thanh Chi lại cản đường.
Nhưng đáng tiếc là ông ta không biết Thanh Chi, liền lớn tiếng nói: “Cô gái, tôi khuyên cô tốt nhất không nên nhúng tay vào”.
Thanh Chi không quan tâm, trực tiếp đẩy ông ta ra.
Ông lão bị hất ra sau, đến cây gậy cũng không chống được, may mà đằng sau có người đỡ, ông ta mới không bị ngã.
Mà ở bên kia, hai người Trần Phong và Độc Cô Vân cũng khó phân thắng bại, Trần Phong dần dần bị yếu thế.
“Hay lắm!”, ông lão hắng giọng nói.
“Nếu đã như vậy, thì đừng trách tôi không khách khí”.
Nói xong, chỉ đạo cho người bên cạnh ra tay, rất nhanh có một đám người từ trên xe đi xuống, tay cầm rất nhiều vũ khí.
Đáng tiếc, người bọn chúng gặp lại là Thanh Chi.
Thanh Chỉ đẩy cửa xe ra, cũng từ từ đi xuống, ra tay với bọn chúng đúng là không phù hợp với thân phận của Thanh Chi.
Cho nên cô ấy quyết định đánh nhanh thắng nhanh.
Đợi Độc Cô Vân đạp Trần Phong lùi về sau hai bước, dưới chân Thanh Chi người đã nằm la liệt rồi.
Ông lão dựa vào thân xe, đến cây gậy cũng không thể giúp ông ta đứng vững nữa, kinh sợ nhìn Thanh Chi.
“Rốt cuộc cô là ai?”.
Cùng lúc đó, Độc Cô Vân đang đấu với Trần Phong cũng để ý thấy tình hình bên này.
Lúc hắn ta nhìn thấy mặt của Thanh Chi, nhất thời bị dọa sợ, Trần Phong nhân cơ hội đánh một chưởng vào người hắn ta.
Hắn ta lẩm bẩm trong miệng: “Sao cô ta lại ở đây?”.
Nhưng Trần Phong đâu có quan tâm hắn đang sợ cái gì, anh tung ta một đạp, nhắm thẳng vào mặt hắn.
May mà Độc Cô Vân đã hoàn hồn, hai tay ra sức bảo vệ mặt, chỉ bị đạp lùi mấy bước, không bị thương.
Hắn ta nhìn Trần Phong, giọng cao ngạo nói: “Không ngờ cô ta lại đi cùng cậu, nếu đã như thế, hôm nay tôi sẽ tha cho cậu một mạng, lần sau gặp mặt, tôi sẽ không nương tay với cậu nữa đâu”.
Nói rồi, hắn ta quay người chạy mất, Trần Phong định lập tức đuổi theo, nhưng nhìn về phía Thanh Chi, anh lại không đuổi nữa.