LONG TẾ

Vừa nói xong, người đàn ông này vô tình nhìn thấy Thanh Chi ngồi bên trong xe, anh ta liền hỏi Trần Phong: “Cô gái kia là bạn của anh, hay là?”.  

Trần Phong nhìn theo hướng anh ta chỉ, thấy đó là Thanh Chi, còn Duyệt Nhi ngồi phía sau thì anh ta vẫn chưa nhìn thấy.  

Trần Phong hỏi: “Anh định làm gì?”.  

Người đó mỉm cười: “Cô gái đó trông được đấy, nếu anh đồng ý để cô ấy ngủ với La thiếu gia một đêm, biết đâu La thiếu gia thấy vui lại tha cho anh đó”.  

Trần Phong nghĩ bụng: “Người này đúng là gan to tày trời, lại dám lôi Thanh Chi ra”.  

Trần Phong không nói gì, tên La thiếu gia kia hình như đã gọi điện cho ai đó, nhìn biểu cảm của hắn có vẻ như sự việc đã sắp xếp xong xuôi, chắc không bao lâu nữa sẽ có người đến bắt Trần Phong.  

Người giải hòa kia cũng giục giã nói: “Nếu anh còn không đồng ý, đến lúc đám người kia đến rồi thì anh không còn cơ hội lên tiếng nữa đâu”.  

Trần Phong cảm thấy chuyện này cũng nên kết thúc ở đây thôi, anh định gọi điện cho người quen của anh, nếu không đến lúc đó bị người ta bắt ở đây thì cũng rắc rối.  

Nhưng đang định gọi điện thoại thì tên La thiếu gia kia hình như đã chú ý đến người ở trong xe Trần Phong, hắn nhìn với vẻ mặt sợ hãi, Trần Phong cũng tò mò dừng lại ý nghĩ của mình.  

La thiếu gia e dè đi về phía xe của Trần Phong, cô gái xinh đẹp bên cạnh hắn định hỏi hắn làm gì đấy, thì lại bị hắn đẩy ra, lập tức lại đứng đó kêu khóc, nhưng La thiếu gia cũng mặc kệ, chỉ đi thẳng đến bên cạnh chiếc xe.  

Đứng phía trước xe nhìn kỹ, hắn kinh ngạc kêu lên: “Sao lại là cô ấy?”.  

La thiếu gia nhìn Trần Phong với vẻ thắc mắc, hắn nỏi: “Lý Tử Duyệt sao lại ở đây? Sao lại ở trên xe mày, có phải mày bắt cóc cô ấy không?”.  

Trần Phong cũng ngạc nhiên, anh nghĩ một lúc mới hiểu ra Lý Tử Duyệt chắc là Duyệt Nhi, nhưng vì sao khi tên La thiếu gia này nhìn thấy lại sợ hãi như vậy.   

Chưa chờ cho Trần Phong trả lời, La thiếu gia liền lao đến bên cạnh cửa sau của xe, hắn đứng thẳng trước xe, nhìn lại bộ dạng của bản thân, sau khi hắn chỉnh đốn lại quần áo xong, mới cẩn thận mở cửa xe ra.  

Vì tâm trạng của Lý Tử Duyệt rất rối bời, nên cô ấy chỉ nhìn ra bên ngoài một cái rồi không để ý nữa.  

Nhưng giờ có người đột nhiên mở cửa xe bên cạnh cô ấy ra, khiến cô ấy giật mình.  

“Lý tiểu thư, chào cô, rất vui được gặp cô”, La thiếu gia mỉm cười nói với Lý Tử Duyệt.  

Nhìn thấy một người đàn ông lạ, Lý Tử Duyệt liền lùi lại theo bản năng, rồi hỏi: “Anh là ai? Tôi có quen anh không?”.  

“Lý tiểu thư có lẽ không biết tôi, nhưng tôi từng được chiêm ngưỡng dung nhan của cô trong bữa tiệc sinh nhật cô, cho nên đến giờ tôi còn nhớ. Nay nhìn thấy cô nên qua đây chào hỏi cô một tiếng”.  

Lời hắn nói rất khách sáo, thái độ khác hẳn so với khi nói chuyện với Trần Phong.  

Nhưng Lý Tử Duyệt không có tâm trạng nói chuyện với hắn, chỉ lịch sự nói: “Xin lỗi anh nhé, anh đóng cửa giúp tôi được không, tôi không muốn để người khác nhìn thấy tôi ở đây”.  

La thiếu gia lập tức gật đầu xu nịnh: “Được, thưa Lý tiểu thư”.  

Trần Phong và người đàn ông đứng bên cạnh anh thấy cảnh tượng đó đều không khỏi ngạc nhiên.  

“Cô gái kia là ai vậy?”.  

“Anh không nhìn ra à? Tên La thiếu gia đó chẳng phải đã nói rồi sao?”, Trần Phong cười nói.  

“Tôi đương nhiên là thấy La thiếu gia nói rồi, nhưng...”.  

Sau khi La thiếu gia đóng cửa lại, liền đi đến trước mặt Trần Phong, hắn nhìn Trần Phong nói: “Anh có quan hệ như thế nào với Lý tiểu thư?”.  

Trần Phong thấy hắn đột nhiên thay đổi thái độ, cũng trả lời qua loa: “Chẳng có quan hệ gì lớn cả, chỉ là bạn bè thôi”.  

“Anh mà cũng đòi là bạn của Lý tiểu thư?”.  

“Sao, hay là để tao gọi cô ấy xuống nói với mày nhé”, Trần Phong gợi ý.  

La thiếu gia liền vội vàng xua tay: “Không cần, không cần đâu, tôi tin”.  

Trần Phong lại nói: “Vậy chúng tao đi được chưa? Chắc là sẽ không có ai đến bắt chúng tao đấy chứ?”.  

La thiếu gia cung kính nói: “Đúng, đúng vậy, xe mà Lý tiểu thư ngồi đương nhiên là không sao rồi, vửa rồi đều là đùa thôi, chứ làm gì có người nào đến bắt mấy người được, ha ha”.  

“Vậy cái tát lúc trước tao đánh mày thì sao, có cần tao bồi thường không, tao không có bao nhiêu tiền cả, chắc cũng phải khuynh gia bại sản rồi”.  

La thiếu gia lại nghiêm túc nói: “Cái tát đó là do tôi sai, nên cũng đáng đời, sao có thể bắt anh bồi thường được, là tôi phải chi tiền ra mời anh đi ăn để xin lỗi mới đúng”.  

Trần Phong xua tay, nói với vẻ rộng lượng: “Mời ăn cơm thì thôi, lần sau cho dù có xảy ra chuyện gì cũng đừng có làm như vậy trên đường, nguy hiểm lắm đấy”.  

La thiếu gia gật đầu lia lịa.  

Nói xong, Trần Phong quay người rời đi.  

Chỉ còn lại người đàn ông hơi mập và La thiếu gia ở đó, người đàn ông tò mò hỏi La thiếu gia “La thiếu gia, cô gái kia là ai vậy?”.  

Nhưng vừa hỏi dứt, La thiếu gia liền giáng thẳng cho anh ta một cái bạt tai, anh ta đau đớn ôm mặt nhìn La thiếu gia, còn La thiếu gia thì lạnh lùng nói: “Chuyện gì không nên biết thì đừng có hỏi”.  

Và lúc này Trần Phong đang ngồi trong xe nhìn hắn, La thiếu gia lập tức đổi sang mặt cười nhìn Trần Phong.  

Chờ sau khi bọn Trần Phong đi khỏi, hắn mới lạnh mặt trở lại.  

Mặt trời sắp lặn, nhưng xung quanh đều hoang vu, thậm chí nhìn về phía trước không có chút bóng dáng làng mạc nào cả, chứ đừng nói đến là thành phố.  

Đỗ xe tại một bãi đất trống bên đường, Lý Tử Duyệt liền kéo Thanh Chi chạy đến một ch ỗ kín đáo, Trần Phong cũng xuống xe, đi về phía hai người họ.  

Chờ sau khi ‘thoải mái’ xong, anh mới đi ra khỏi phía sau đống đá.  

Lý Tử Duyệt và Thanh Chi vẫn chưa quay lại, bốn phía yên tĩnh đến lạ lùng, hàng nghìn ngôi sao lấp lánh phủ kín bầu trời đêm.  

Ngồi lên tảng đá ven đường, Trần Phong nghĩ có nên hỏi xem truyền thuyết liên quan đến tông sư hôm đó có phải thật không, Thanh Khâu có thể chỉ là nghe nói, nhưng nếu Thanh Chi đã là tông sư rồi thì chắc chắn sẽ biết.  

Nhưng khi nhìn thấy Lý Tử Duyệt kéo Thanh Chi trở lại, anh chỉ nhìn thấy biểu cảm khó gần của Thanh Chi thôi liền cảm thấy không nên hỏi rồi.  

“Tối nay ngủ ở đây đi vậy, chứ đi tiếp nữa cũng không đến thành phố đâu”, chờ sau khi hai người họ đi đến, Trần Phong liền nói.  

Thanh Chi không có ý kiến gì, còn Lý Tử Duyệt lại có hơi sợ sệt: “Ngủ ngoài trời thế này sao? Lẽ nào không sợ nguy hiểm à?”.  

Trần Phong nhìn thấy bộ dạng dè dặt của cô ấy liền trêu đùa: “Nếu cô sợ thì cô thử đi tiếp về phía trước xem, nếu thấy có làng mạc thì biết đâu cô không phải ngủ lại đây nữa”.  

Lý Tử Duyệt nghe thấy bản thân phải đi một mình trong đêm tối, khiến cô ấy sợ đến mức hét lên: “Không đâu”.  

Trần Phong liền cười hi hi.  

Chỉ là anh không chú ý đến biểu cảm của Thanh Chi hình như có hơi nghiêm nghị.  

Ăn xong những thứ này, uống chút nước, cũng đành phải chờ đến sáng ngày hôm sau thôi, chẳng còn cách nào cả, ngủ tạm trong xe một hôm thôi mà.  

Nhưng khi Trần Phong vừa nằm ngủ, đang lơ mơ thì nghe thấy giọng nói của Thanh Chi: “Tỉnh dậy đi!”.  

Lúc này Trần Phong mới mở mắt ra.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi