LONG TẾ

Cô gái ăn mặc diêm dúa kia nhìn như thể muốn ăn tươi nuốt sống Trần Phong vậy, thậm chí đến Lý Tử Duyệt cũng cảm thấy có hơi quá đáng.  

Cô ấy giật nhẹ áo của Trần Phong lí nhí nói: “Đừng ức hiếp cô ta như vậy nữa, cô ta biết lỗi rồi”.  

Trần Phong nhìn Lý Tử Duyệt nói: “Cô đúng là quá ngây thơ, đã quên mất vừa rồi cô ta đối xử với cô như thế nào à?”.  

Nhưng nể mặt Lý Tử Duyệt, nên Trần Phong cũng điềm đạm nói với cô gái ăn mặc diêm dúa kia: “Cô thấy chưa, cô ấy tốt như vậy mà không biết đường cảm ơn, thôi vậy, cô mau cút đi”.  

Trần Phong vừa nói xong thì chị Mai khóc lóc quay đầu đi khỏi.  

Đúng như kiểu một cơn bão tố qua đi, khiến cô nhân viên kia cũng phải nhìn Trần Phong với con mắt khác, cuối cùng khi đến thanh toán cũng đều niềm nở đón tiếp.  

Thậm chí còn không ngừng giới thiệu những bộ quần áo khác trong cửa hàng cho Trần Phong, giống như muốn nhắc nhở Trần Phong mua hết toàn bộ chỗ quần áo trong cửa hàng vậy.  

Trần Phong tuy có tiền, nhưng cũng không làm chuyện đó thật, vì dù sao cũng có cá cược đâu.  

Đến lúc chuẩn bị rời khỏi, anh cũng không mua toàn bộ số quần áo mặc cho ánh mắt oán giận của cô nhân viên đang nhìn theo.  

Nhưng cảm nhận của Lý Tử Duyệt về Trần Phong lại hình như hoàn toàn thay đổi, cô cảm thấy con người này khác hẳn với anh chàng hơi ngang bướng trong ấn tượng của cô.   

Nhưng cô cũng không hiểu nổi, cả quãng đường chỉ im lặng đi theo Trần Phong về nhà nghỉ.  

Trần Phong cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ rằng chắc chuyện vừa rồi đã khiến cô ấy có hơi sợ hãi.  

Trở về đến nhà nghỉ, Lý Tử Duyệt lặng lẽ về phòng của cô, Trần Phong đương nhiên cũng không nói gì cả.  

Cứ thế một đêm trôi qua trong yên lặng.  

Trần Phong nghĩ đến lúc cần lên đường rồi, anh cảm thấy nếu để Thanh Chi đến trước anh, anh không muốn để Thanh Chi chờ anh quá lâu rồi lại làm ra những chuyện đau đớn cho anh.  

Gõ cửa phòng của Lý Tử Duyệt, tâm trạng hôm nay của cô ấy cũng khá tốt, vừa nhìn thấy Trần Phong đã nở nụ cười tươi.  

Kéo chiếc va li nhỏ, đeo chiếc túi mà cô ấy mang theo từ lúc đầu, dường như rất mong chờ được bắt đầu chuyến đi của bọn họ.  

Trần Phong cũng không nói gì, cũng không có ý định xách túi giúp cô, cứ thế đi một mình phía trước.  

Tuy anh cũng không nhìn thấy vẻ mặt có hơi oán trách của Lý Tử Duyệt.  

“Hừ! Anh ấy vẫn là đồ đểu cáng như vậy”.  

Nhưng Trần Phong lại nghe thấy câu nói này.  

Sau khi lên xe, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong, chỉ là thiếu Thanh Chi nên cảm thấy thiếu thiếu gì đó, tuy Thanh Chi rất ít nói, nhưng chỉ cần ngồi ở đó là có thể cảm thấy yên tâm vì có thêm một người.  

Trần Phong không nghĩ nhiều, nhấn ga lái xe ra đường lớn.  

Lý Tử Duyệt hình như từ hôm qua liền bắt đầu hoàn toàn quên đi nỗi buồn do cô bỏ nhà ra đi, lúc này cô cảm thấy tràn đầy kinh ngạc với những cảnh sắc hai bên đường.  

Trần Phong như thể giờ mới phát hiện ra cô lại là người ồn ào như vậy, chẳng chịu ngồi yên chút nào, thậm chí còn định ném một mình cô xuống đường.  

Nhưng cuối cùng vẫn không thực hiện cái suy nghĩ đó.  

“Kia là gì vậy?”, đột nhiên Lý Tử Duyệt chỉ sang một đống lửa đang cháy bên đường.  

Trần Phong cũng bị tiếng gọi đột ngột của cô làm cho giật mình, sau đó nhìn về phía đống lửa, giống như có rất nhiều người đang tổ chức ăn mừng gì đó.  

Trần Phong lắc đầu nói: “Không biết nữa, tôi cũng không có hứng thú”.  

Anh đương nhiên không muốn Lý Tử Duyệt đến đó, nhưng Lý Tử Duyệt lại dấy lên sự hiếu kỳ trong lòng, nói với giọng như thể nũng nịu: “Chúng ta qua đó xem đi được không? Không mất nhiều thời gian đâu”.  

Trần Phong vẫn từ chối: “Không được là không được”.  

Nhưng Lý Tử Duyệt đột nhiên ghé sát vào vai Trần Phong, cô bóp vai mát xa cho Trần Phong, rồi nói: “Chúng ta qua đó xem đi mà, chỉ một lúc thôi”.  

Trần Phong cảm nhận được sự mềm mại của đôi bàn tay ấy, chạm vào vai cảm giác rất dịu dàng, khiến anh không khỏi mềm lòng.  

Nhưng hình như vì thể diện vừa rồi, anh lại không tiện đồng ý thẳng thừng, mà chỉ nói: “Chỉ được xem một lúc rồi quay lại nhé”.  

Nghe thấy câu này, Lý Tử Duyệt đâu có nghĩ đến chỉ xem một lúc rồi quay lại đâu, cô vui sướng hét lên.  

Cuối cùng, Trần Phong đành lái xe về phía đó.  

Có rất nhiều xe xếp hàng ở đó, hơn nữa phần lớn đều là siêu xe, nhìn là biết toàn xe đắt tiền.  

Trần Phong tìm một chỗ trống rồi đỗ xe lại, Lý Tử Duyệt nôn nóng xuống xe, Trần Phong liền xuống xe theo cô ấy.  

Đống lửa cháy ở giữa vùng đất trống, bốn phía đều là những tảng đá trơ trọi, còn có một số cây cối rải rác dường như không thể phát triển thêm nữa.  

Và xung quanh đống lửa là những đôi nam nữ, khoảng trên một trăm người, các đôi nam nữ nhảy múa trước đống lửa, còn xung quanh cũng chật kín người đứng xem.  

Khi bọn Trần Phong đến đó dường như không có ai chú ý cả, như thể họ đã quen với việc có người đến xem như vậy.  

Lý Tử Duyệt đã rẽ đám người ra rồi chui vào bên trong để thưởng thức những điệu múa vui mừng trong đó.  

Trần Phong đi đến bắt chuyện với một người đàn ông gầy gò đang đứng xem: “Ở đây đang tổ chức hoạt động gì à?”.  

Đối phương nhìn Trần Phong một cái rồi trả lời: “Chúng tôi đang cầu nguyện, họ đang nhảy những vũ đạo cầu nguyện đó”.  

“Cầu nguyện gì vậy?”.  

“Phần lớn sẽ cầu nguyện về tình yêu, cũng có cả những thứ khác nữa”.  

Trần Phong cảm ơn anh ta rồi đi tìm Lý Tử Duyệt, nhưng chỉ trong chớp mắt đã không thấy cô ấy đâu.  

Tìm một lúc mới phát hiện ra cô ấy đã chen vào tận bên trong nhất rồi.  

Cô ấy vui mừng nhìn mọi thứ, như thể rất muốn tham gia vậy.  

Trần Phong đi đến bên cạnh cô ấy nói: “Xem cũng đã xem rồi, chúng ta có thể quay ra rồi đấy”.  

Nhưng Lý Tử Duyệt lập tức trề môi ra nũng nịu với Trần Phong: “Chúng ta xem thêm một lúc nữa, chỉ lúc nữa thôi”.  

Trần Phong cảm thấy anh hình như cũng không có cách nào từ chối, đành tiếp tục đồng ý với cô.  

Lý Tử Duyệt lập tức lại vui mừng trở lại.  

Cô ghé sát người Trần Phong nói: “Anh xem bọn họ nhảy đẹp chưa kìa, đống lửa kia đã in bóng của bọn họ, cảm giác mới tuyệt vời làm sao”.  

Tuy Trần Phong cảm thấy cũng khá đẹp, nhưng không đến mức say mê như Lý Tử Duyệt, nên anh không nói gì.  

Một lát sau, Lý Tử Duyệt hình như không kìm được sự hứng khởi trong lòng, cô kéo cánh tay Trần Phong nói: “Chúng ta cũng vào trong nhảy múa đi, vui lắm đấy”.  

Dường như cô nghĩ đây là một chuyện vô cùng hay ho, chứ hoàn toàn không biết bọn họ đang làm gì, bọn họ đang cầu nguyện cho tình yêu đó.  

Đúng lúc Trần Phong đang định giải thích rõ thì Lý Tử Duyệt đã kéo anh đi thẳng vào giữa trung tâm.  

Bất đắc dĩ Trần Phong cũng không giải thích nhiều nữa.  

Và những đôi nam nữ đang nhảy múa thấy bọn Trần Phong đến, cũng tươi cười nhường cho bọn họ một chỗ, như thể lan truyền sự vui mừng của họ đến những người xung quanh vậy.  

Cùng với những tiết tấu vui nhộn, Trần Phong cũng bắt đầu nhảy, Lý Tử Duyệt như thể có năng khiếu bẩm sinh, chỉ cần nhìn một lượt đã nhảy rất điêu luyện rồi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi