LONG TẾ

Tính cách của Long Lăng vốn lạnh lùng sẵn, cho dù Thiên Thu có nói cả chục câu, cô ấy cũng chưa chắc muốn đã lên tiếng, còn Phượng Thê vì chuyện về Hàn Độc nên tâm trạng cũng không vui lắm, ngoài những lúc Trần Phong nói chuyện với cô ấy thì cô ấy còn trả lời, còn lại cô ấy không muốn nói chuyện với người khác.

“Gia thế của nhà họ Thiên bọn tôi lớn lắm, không có gì là không làm được trong cái hoang mạc này cả, các thế lực lớn nhỏ khác ở trong hoang mạc đều coi nhà họ Thiên chúng tôi là tấm gương để học tập...”.

“Nếu nói đến thế hệ chúng tôi trong nhà họ Thiên, ngoài cái tên không biết điều kia ra thì chỉ có mỗi Thiên Thu tôi thôi...”.

Cậu ta cứ ở đó tự khen bản thân, còn hai chị em nhà họ Thường lại không thể hiện ra biểu cảm gì, cậu ta thậm chí còn tưởng hai người họ nghe say sưa và đã đang vô cùng ngưỡng mộ cậu ta.

Chỉ có mình  Trần Phong là nhìn cậu ta với ánh mắt coi thường, nhưng cậu ta hình như lại không hề chú ý đến Trần Phong, đương nhiên cũng không thể thấy được biểu cảm của Trần Phong rồi.

Và khi đến phía ngoài phòng bệnh của ông cụ nhà họ Thiên, Long Lăng liền nói: “Cậu không cần đi theo chúng tôi vào đâu, khi chị em chúng tôi chữa bệnh thì người khác không được đứng xem”.

Thiên Thu tự nhiên có hơi thất vọng, nhưng Thiên Tầm Nghệ đã dặn dò cậu ta rồi nên cậu ta cũng không còn cách nào, nhưng khi nhìn thấy Trần Phong cũng đi theo bọn họ vào trong, liền tò mò hỏi: “Sao anh ta lại được vào cùng thế?”.

Trần Phong liền lên tiếng trước: “Đương nhiên vì tôi không phải là người ngoài rồi, sao cậu không có chút khả năng phân biệt nào thế hả?”.

Nói xong, cũng không quan tâm biểu cảm của Thiên Thu như thế nào, anh liền đi cùng hai chị em Long Lăng vào trong phòng bệnh.

Thực ra vẫn là quy trình như vậy, cần dùng kim châm k1ch thích huyệt đạo của ông cụ, để khống chế Hàn Độc trên người ông ấy, cứ lặp lại như vậy cho đến khi chức năng của cơ thể khôi phục, rồi đến sau đó uống một số loại thảo dược khác là có thể trì hoãn được độc tố, chứ vẫn không thể nào chữa khỏi hẳn được.

Còn Trần Phong cũng vẫn giúp hai chị em kia đỡ người ông cụ dậy, tuy giờ tuổi tác ông cụ nhà họ Thiên đã cao, nhưng trước đây dù sao cũng là người luyện võ, khung xương rất lớn, cho dù sau này đã ngót lại chút nhưng so với những người đàn ông bình thường thì vẫn nặng hơn, công việc thể lực này thực sự không phù hợp để chị em nhà họ Thường làm.

Cứ như vậy mỗi ngày hai lần, điều trị cả một tuần trời, sắc mặt của ông cụ nhà họ Thiên cũng đã tốt hơn rất nhiều.

Trong thời gian đó tuy có Thiên Thu bên cạnh nhưng cứ như không có vậy, hai chị em nhà họ Thường chỉ khi nào cần thì bảo cậu ta đi chuẩn bị một số thảo dược, hoặc bảo cậu ta đi mua đồ, còn những lúc khác đến nói chuyện thôi cũng không muốn nói chuyện với cậu ta luôn.

Nhưng cậu ta cũng kiên trì, không ngừng tìm cách tiếp cận, thậm chí có lần còn đến tìm Trần Phong.

“Anh này, anh rốt cuộc có quan hệ gì với hai chị đẹp kia thế?”, cậu ta đến trước mặt Trần Phong tò mò hỏi.

Trần Phong vốn cũng không muốn quan tâm  đến cậu ta, nhưng nghĩ đến Thiên Ninh, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì về cậu ta, thế là anh nói: “Tôi hỏi cậu vài câu hỏi trước đã, nếu cậu trả lời tôi thì tôi sẽ nói cho cậu biết mối quan hệ của tôi và bọn họ”.

Thiên Thu vẫn thận trọng nói: “Nếu không phải là liên quan đến bí mật của nhà họ Thiên chúng tôi thì tôi nói được ngay, nhưng nếu liên quan đến nhà họ Thiên thì tôi tuyệt đối sẽ không nói ra bất cứ điều gì”.

Trần Phong cũng chẳng có hứng thú gì nhiều đối với những bí mật của nhà họ Thiên: “Đương nhiên sẽ không phải bí mật gì của nhà họ Thiên rồi, tôi chỉ là dạo này nghe được vài tin đồn nên muốn tìm người xác nhận lại thôi”.

Thiên Thu vô cùng có hứng thú với hai chị em nhà họ Thường, nên khi Trần Phong nói vậy cậu ta lập tức đồng ý ngay.

Trần Phong liền hỏi: “Thiên Ninh là người nhà họ Thiên các cậu à?”.

Nhắc đến Thiên Ninh, Thiên Thu như thể bị người khác tát vào mặt vậy, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi, trong ánh mắt hình như có thoáng hiện ý nghĩ giết người, điều này khiến Trần Phong tò mò, cho dù Thiên Ninh đã làm chuyện tày trời nhưng cũng không thể khiến một người cùng vai vế như Thiên Thu đây căm phẫn như vậy.

Cậu ta tức giận nói: “Giờ hắn đã không phải người nhà họ Thiên nữa, hắn chỉ là một kẻ phản bội mà thôi”.

Trần Phong không thắc mắc gì nhiều, Thiên Ninh đã đưa Thiên Tiểu Vân đi trong hoàn cảnh đó, nếu cậu ta không bị nhà họ Thiên đuổi ra khỏi nhà thì nhà họ Thiên thực sự quá thể rộng lượng.

Còn Thiên Thu lại nói tiếp: “Sao anh lại biết hắn, lẽ nào anh gặp hắn rồi sao, nếu là như vậy thật thì anh hãy nói cho tôi biết, tôi nhất định sẽ cảm ơn anh hậu hĩnh”.

Trần Phong vội vàng lắc đầu.

Anh không muốn dây dưa vào chuyện này thêm.

“Sao có chuyện đó, tôi chỉ là nghe nói cậu ta đã làm một chuyện không nhỏ trong lễ đính hôn tại nhà họ Thiên, nếu tôi mà biết cậu ta thì tôi đã nói từ lâu rồi, tôi đoán nhà họ Thiên cũng sẽ không tiếc mà trả số tiền lớn đâu”.

Thiên Thu cũng không nghi ngờ, chỉ nói: “Nếu anh biết thì cứ nói thẳng với nhà họ Thiên, chỉ là không biết anh hỏi tên Thiên Ninh này làm gì?”.

Trần Phong nói: “Tôi từng gặp cậu ta, tuy võ nghệ của cậu ta rất lợi hại nhưng nếu nhà họ Ngô và nhà họ Thiên liên kết với nhau thì e rằng Thiên Ninh khó mà ra khỏi được hoang mạc này, nhưng vì sao đến giờ vẫn không bắt được cậu ta chứ?”.

Thiên Thu lại đột nhiên trở nên nghiêm nghị, cậu ta nhìn Trần Phong, như thể muốn nhìn thấu nội tâm của Trần Phong vậy.

“Lẽ nào anh muốn thăm dò quyết sách của nhà họ Thiên chúng tôi sao? Có phải anh muốn âm thầm giết hại ông cụ nhà chúng tôi?”.

Cậu ta hỏi xong, Trần Phong sững sờ một giây rồi nhìn sang Thiên Thu như nhìn một tên ngốc, anh nói: “Nếu tôi muốn hại ông cụ nhà cậu thì chẳng phải ngày nào tôi cũng có cơ hội hay sao, việc gì phải thăm dò tin tức chỗ cậu”.

Thiên Thu lúc này như thể mới nhận ra điều gì, nên nói với giọng hơi hổ thẹn: “Ừm, điều này thực sự tôi không nghĩ đến, nhưng nếu anh không muốn mưu hại ông cụ nhà chúng tôi, vậy sao anh lại hỏi chuyện này, đây là chuyện mà gần đây nhà họ Thiên đều không muốn nhắc đến”.

Trần Phong đáp: “Đương nhiên là vì tò mò rồi, sao, không nói được à? Nếu không nói được thì thôi, còn chuyện về hai chị em nhà họ Thường thì tôi đương nhiên cũng chẳng có gì để nói cả”.

Thiên Thu quả nhiên mắc lừa, cậu ta nói: “Thực ra cũng không phải là không nói được, nếu anh cũng là người chữa bệnh giúp cho ông cụ nhà chúng tôi, thì việc này cũng chẳng phải giữ bí mật với anh làm gì cả”.

Trần Phong lại càng tò mò hơn, xem ra chuyện này có chút liên quan đến ông cụ nhà họ Thiên.

“Nghĩ lại hôm đó Thiên Ninh đem cô dâu trốn khỏi nhà họ Thiên, chuyện này đã khiến hai nhà náo loạn, nhà họ Thiên và nhà họ Ngô đã giao hẹn nhất định phải bắt được Thiên Ninh về, nên đã phái các cao thủ của hai nhà và gần như đã đem toàn bộ thực lực ra, nhưng không ngờ ngày thứ hai đi tìm thì nhà họ Thiên lại xảy ra chuyện”.

Trần Phong liền đoán: “Nếu như vậy thì ông cụ là do nhà họ Thiên khi đó không còn những người giỏi ở trong nhà nữa nên mới bị người ta nhân cơ hội làm cho như vậy đúng không?”.

Thiên Thu gật đầu, quả đúng như Trần Phong suy đoán.

Trần Phong lại hỏi: “Vậy đã bắt được hung thủ chưa?”.

Thiên Thu lắc đầu nói: “Nếu bắt được thì đã tốt rồi, chú tôi mấy hôm nay đều bận việc chính là có liên quan đến tên hung thủ đó. Thậm chí còn gác lại chuyện liên quan đến Thiên Ninh, bây giờ chỉ còn mình nhà họ Ngô đi tìm bắt hắn”.

“Vậy hung thủ rốt cuộc là ai, các người chắc cũng phải biết chút ít chứ, nếu không chẳng phải là mò kim đáy bể sao?”.

Nhưng Thiên Thu vẫn lắc đầu.

Trần Phong lại nói: “Thế thì lạ thật đó, nếu là như vậy chẳng khác nào các người không có chút manh mối nào”.

Thiên Thu nói: “Các chú tôi nói chỉ cần chữa được bệnh cho ông cụ xong thì tự nhiên sẽ có thể biết được rốt cuộc là ai”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi