LONG TẾ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng cho dù Thiên Tầm Nghệ nói vậy, Long Lăng vẫn lắc đầu: “Những thứ này anh vẫn nên cất đi, sư phụ đã dạy chúng tôi rồi, có những chuyện tuyệt đối không thể làm, nếu anh kiên quyết bắt chúng tôi nhận, thì chúng tôi thực sự không còn mặt mũi nào đối diện với với sư phụ nữa, chỉ có thể đi khỏi sư môn”.  

“Chuyện này...”, đã nói đến nước này, Thiên Tầm Nghệ thực sự không tìm được lý do gì nữa, anh ta đâu thể để Long Lăng rời khỏi sư môn được.  

Thiên Tầm Nghệ cứ một mức kiên quyết đương nhiên cũng có lý do riêng của anh ta, chuyện này liên quan đến thể diện nhà họ Thiên, nếu chuyện bị đồn ra ngoài, người ta sẽ không cần biết rốt cuộc có phải hai chị em nhà họ Thường không nhận, mà chỉ quan tâm nhà họ Thiên đến quà cảm ơn tử tế cũng không chịu đem ra.  

Nhưng thái độ kiên quyết của Long Lăng khiến anh ta cảm thấy vô cùng bất lực.  

Cuối cùng đành đưa người rời khỏi, nhưng trước khi đi, anh ta còn khách sáo nói: “Tuy hai vị không chịu nhận những thứ này, nhưng chúng tôi vẫn vô cùng cảm ơn hai vị, nếu không có hai vị thì bố tôi cũng sẽ không tỉnh lại được”.  

Long Lăng gật đầu nhận lời cảm ơn rồi tiễn Thiên Tầm Nghệ rời khỏi khu nhà.  

Phượng Thê đi đến bên cạnh Long Lăng nói hỏi: “Chị, nếu bệnh của ông cụ đã khỏe lên rồi, có phải chúng ta cũng về được rồi không?”.  

Long Lăng nhìn ra cổng khu nhà, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chị nghĩ chúng ta nên quan sát thêm hai ngày, ông cụ nhà họ Thiên vừa mới tỉnh lại, và chúng ta cũng không biết sau đó liệu có biến chuyển xấu không”.  

“Nhưng mà chị này...”, Phượng Thê vội vàng muốn khuyên Long Lăng.  

Long Lăng an ủi nói: “Em đừng vội làm gì, chị biết em nghĩ như thế nào, chị cũng sợ đám người đó sẽ hại chúng ta, cho nên chị đang nghĩ chúng ta chờ đến sáng mai rồi xin phép ra về với gia chủ nhà họ Thiên”.  

Nghe thấy Long Lăng quyết định ra về, Phượng Thê liền vui mừng khôn xiết, ôm lấy Long Lăng rồi lắc lư không ngừng.  

“Em biết ngay chị chắc chắn sẽ không nhẫn tâm để em ở đây nơm nớp lo sợ, sáng mai chúng ta sẽ về, trở về căn nhà nhỏ của chúng ta, không cần quan tâm  đến chuyện gì nhà họ Thiên nữa, chúng ta được trở về làm việc ở một nơi yên tĩnh và an toàn”.  

Cô ấy trông thực sự rất vui mừng, Trần Phong cũng cảm thấy vui lây.  

Sáng ngày hôm sau, Long Lăng đưa hai người đến chào tạm biệt, Thiên Tầm Nghệ liền lên tiếng giữ lại.  

“Bố tôi mới khỏe lại, thực sự vẫn cần hai vị ở lại quan sát thêm, nên mong hai vị hãy ở lại thêm vài ngày, chờ bố tôi khỏe hơn thì hai vị ra về cũng không muộn mà”.  

Long Lăng nói: “Bệnh tình của ông cụ đã qua giai đoạn nguy hiểm, sau này chỉ cần chăm chỉ điều dưỡng, uống thuốc theo đơn chúng tôi đã kê sẽ có tác dụng kiềm chế sự phát tác của Hàn Độc, giờ không cần hai chị em tôi nữa đâu, mong gia chủ đừng lo lắng”.  

Thiên Tầm Nghệ cười khổ nói: “Tôi biết các vị muốn ra về, cũng là do nhà họ Thiên chúng tôi vô dụng mới để các vị ở đây trong nơm nớp lo sợ, nếu các vị đồng ý ở lại, nhà họ Thiên đương nhiên sẽ bảo vệ sự an toàn cho các vị. Còn nếu các vị thực sự muốn đi, chúng tôi cũng không có mặt mũi nào để giữ lại, nếu như vậy tôi sẽ cho người đưa các vị về”.  

Thấy không nài nỉ ở lại được nữa, Thiên Tầm Nghệ cũng dứt khoát luôn, chỉ là không muốn làm sứt mẻ tình cảm với hai chị em nhà họ Thường, nên anh ta ăn nói vô cùng khách sáo.  

Người đưa bọn họ về vẫn là người mà đón bọn họ đến đây, là một người rất ít nói, tính tình chín chắn, cả quãng đường chỉ hỏi những câu cần thiết, còn lại thì luôn giữ yên lặng.  

Non xanh nước biếc được chiếu dưới ánh mặt trời càng thêm có sức sống hơn, chỉ là nhìn từ xa, trong lòng lại thêm phần khâm phục.  

Ra đi như thế nào thì trở về cũng như vậy, Trần Phong đi sau hai người khênh hòm thuốc, người nhà họ Thiên kia thì giúp bọn họ xách hành lý, một lúc đã nhìn thấy cánh cổng khu nhà từ dưới chân núi.  

Không ngờ lại có rất nhiều người đứng trước cửa, khi bọn Trần Phong lên đến nơi, một đám người liền đưa mắt nhìn đến.  

Bảy, tám người đều là đàn ông, ngoài một ông lão lưng còng ra, thì những người còn lại đều không phải quá nhiều tuổi, họ đều vây xung quanh ông lão đó, có mấy người mặc quần áo màu đen, một người đàn ông trẻ nhất thì mặc áo sơ mi đơn giản và chiếc quần bò thời trang.  

Những người này ăn mặc trông cũng không có gì lạ, chỉ có ông lão là mặc một chiếc áo dài rất rộng màu vàng nhạt, buộc thắt lưng quanh bụng, tóc búi có gài trâm, cảm giác như là một vị tu sĩ cổ đại.  

Ông lão ngồi trên chiếc ghế, đám người này nhìn có vẻ như đến đây để chờ đợi hai chị em nhà họ Thường.  

Trần Phong có chú ý nhưng không nhìn thấy đối phương có ác ý gì, cũng chỉ đi phía sau, xem tình hình rồi mới phản ứng.  

Đi được vài bước thấy hai chị em nhà họ Thường về đến nơi, ông lão cũng đứng dậy khỏi ghế, đám người đó mặt mũi đều nghiêm túc, chỉ có người thanh niên mặc áo sơ mi trắng là trông rất dửng dưng.  

“Xin hỏi có phải là hai đồ đệ của ông Đồ không?”.  

Ông lão liền đứng dậy, cơ thể cũng không có mấy sức lực, lưng còng nên không thể nhìn rõ mặt của ông ta, ông ta đi đến trước mặt bọn họ rồi hỏi hai chị em nhà họ Thường.  

Long Lăng đi lên trước nói: “Đây đúng là nơi ở của sư phụ Đồ Đồ của tôi, nhưng sư phụ tôi đã qua đời được hơn hai năm rồi, không biết ông đến đây có việc gì ạ?”.  

Khi nghe thấy tin ông Đồ đã chết, ông lão lập tức run run, xem ra ông ta không hề biết chuyện này, nói với vẻ tiếc nuối: “Một vị thánh y như vậy mà đã đi xa, thực sự khiến người ta cảm thấy thương tiếc”.  

Mấy người đứng bên cạnh ông ta cũng đều hơi cúi mặt xuống tỏ vẻ thương tiếc.  

Long Lăng liền an ủi: “Mong ông đừng buồn, sư phụ tôi khi ra đi không có gì nuối tiếc cả, cũng coi như bình thản ra đi, ông đến đây là muốn chữa bệnh sao?”.  

Ông lão thu lại biểu cảm buồn bã, rồi nói với Long Lăng: “Hiểu nhầm rồi, tôi đến đây không phải để chữa bệnh, mà là đến tìm một món đồ. Một món đồ được để ở chỗ các cô”.  

Long Lăng trông có vẻ rất ngạc nhiên, có lẽ ông Đồ không hề nói với cô ấy, nhưng cô ấy cũng không thể vì thế mà từ chối đối phương, chỉ nói: “Chuyện này sư phụ chưa hề nói với chúng tôi, nhưng cũng có thể do sư phụ tôi đã quên. Hay ông vào trong ngồi đi, có gì nói ra rõ ràng nếu có món đồ đó thật thì chúng tôi chắc chắn sẽ trả lại cho ông”.  

Ông lão gật đầu nói: “Vậy cũng được, làm phiền các cô rồi”.  

Long Lăng mở cánh cổng khu nhà ra, đám người kia không hề có ý định đi vào, chỉ có mình ông lão và người thanh niên đi theo phía sau.  

Trần Phong đi qua bọn họ, nhìn dáng người của bọn họ anh đoán đều là những người luyện võ, có lẽ chính là vệ sĩ của hai ông cháu kia.  

Nhưng anh cũng không nói gì, chỉ đem đồ đạc vào trong.  

Đặt hành lý của mấy người xuống cổng, Trần Phong liền bảo người nhà họ Thiên đi về, còn hai ông cháu kia đã được đưa vào trong phòng khách của căn nhà.  

Long Lăng ở đó tiếp khách, còn Phượng Thê chắc là đi pha trà cho hai vị khách kia.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi