LONG TẾ

Phượng Thê vốn định lao vào nói cho cậu ta một trận, nhưng lại bị Long Lăng ngăn lại: “Cậu ta như thế nào vốn dĩ không liên quan gì đến chúng ta, chúng ta đã làm những việc mà chúng ta cần làm, như vậy là đủ rồi, chúng ta đi thôi”.

Phượng Thê vẫn tức giận lườm thêm một cái rồi vẫn đi cùng Long Lăng ra khỏi đó.

Trần Phong đi phía sau bọn họ, nhưng cơ thể anh càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi, cơ thể vốn bị thương lại thêm cố vắt kiệt toàn bộ sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể, anh sợ khi hết thời gian anh sẽ ngất luôn.

Quả nhiên, sau khi anh đi ra khỏi đây, thậm chí còn chưa ra đến bên ngoài, Trần Phong đột nhiên ngã xuống.

Điều này khiến hai chị em Long Lăng trở tay không kịp, bọn họ vội vàng lao đến kiểm tra, nhưng cho dù bọn họ có gọi hét thế nào Trần Phong cũng không tỉnh lại.

Đúng lúc hai chị em Long Lăng không biết nên phải làm gì thì có hai người đàn ông mặc comple màu đen đi tới, bọn họ hình như muốn ra tay với Trần Phong.

Long Lăng vội vàng chặn lại trước mặt họ, rồi hét lên: “Các người định làm gì hả?”.

Nhưng hai người này không hề để tâm  đến Long Lăng, cứ thế đi đến cõng Trần Phong lên rồi đi ra ngoài.

Long Lăng định chạy đến ngăn lại, nhưng một trong số người đó nói: “Chúng tôi đến cứu anh ta đó. Tình hình lúc này của anh ta nếu không được cứu chữa thì lập tức sẽ chết ngay tại đây”.

Long Lăng vừa rồi cũng khám qua về tình trạng sức khỏe của Trần Phong một lượt, cũng đúng như hai người này nói, cơ thể Trần Phong rất yếu, thậm chí đã chạm đến ranh giới của cái chết.

Nhưng hai người đàn ông lạ này, cô nghĩ một lúc, đành phải đi theo.

Chờ khi ra đến bên ngoài, Bạch Tinh đã chờ sẵn ở đó, nhìn Long Lăng cũng đi theo đến, anh ta liền lấy một hòm thuốc từ trên xe xuống ném trước mặt Long Lăng: “Tình trạng anh ta bây giờ nếu đến cô cũng không cứu được thì anh ta chỉ có một con đường chết”.

Long Lăng vẫn trong bộ dạng không thể hiểu nổi, nhưng cô biết, tình trạng của Trần Phong lúc này đã vô cùng nguy kịch, cô đành gác lại mọi thắc mắc, tập chung cứu Trần Phong trước rồi tính.

Long Lăng nhìn Phượng Thê nói lớn: “Châm cứu cho anh ấy”.

Phượng Thê lo lắng đi đến trước mặt bọn họ, nhìn bộ dạng Trần Phong đang nằm trên đất, thế là không kìm được mà khóc lên.

Long Lăng gấp gáp nói: “Mau làm đi, giờ không phải lúc để em đau buồn đâu”.

Phượng Thê liền lập tức mở hòm thuốc, lấy bọc kim châm trong đó ra, lúc này Long Lăng đã cởi bỏ áo trên người Trần Phong.

Từng vết thương dài trên người Trần Phong trông vô cùng khủng khiếp, đến mức khiến người khác nhìn mà không khỏi thổn thức, Phượng Thê sợ hãi kêu lên một tiếng, Long Lăng cũng hít sâu một hơi mới ổn định được tinh thần.

“Không được phân tâm”, cô vẫn động viên Phượng Thê.

Phượng Thê cố kìm lại tâm trạng khi nhìn thấy những vết thương khủng khiếp trên người Trần Phong, cô rút một cây kim từ trong bọc ra rồi châm vào huyệt Thiên Tuyền của Trần Phong.

Long Lăng ở bên cạnh cũng đồng thời rút kim từ bọc ra và châm xuống, tốc độ nhanh nhẹn hơn so với Phượng Thê.

Hai người cứ như vậy thoăn thoắt châm cứu cho Trần Phong, cả bộ kim châm đã được châm lên khắp người Trần Phong, phức tạp hơn cả khi điều trị cho ông cụ nhà họ Thiên.

Khi châm được hơn một trăm cây kim, Bạch Tô đưa người đi ra khỏi cửa chính.

Đầu tiên cậu ta nhìn thấy Trần Phong đang được chữa trị ở đó, và sau đó liền đứng một bên nhìn chằm chằm vào Bạch Tinh.

Cậu ta kinh ngạc nói: “Không ngờ lại là anh”.

Và Bạch Tinh cũng rất bình thản trả lời: “Lẽ nào mày lại không nghĩ ra sao? Hả thằng em ngu ngốc của tao”.

Bạch Tô nhìn hai chị em Long Lăng đang toát đầy mồ hôi, tiếp tục nói với Bạch Tinh: “Anh làm hỏng việc tốt của tôi như vậy, lẽ nào là vì cảm thấy tôi không dám ra tay với anh sao? Bây giờ cả gia tộc đều biết tôi sẽ là gia chủ tiếp theo của nhà họ Bạch, còn anh chỉ có thể là chi thứ thôi. Nếu tôi muốn đối phó với anh, tuyệt đối không có ai dám ngăn cản hết”.

Bạch Tinh hắng giọng một cái: “Đám vô dụng ở trong gia tộc nói mà mày cũng dám tin à, đúng là nực cười. Tao chỉ cần đưa ra một mỏ quặng, toàn bộ đám người đó đều sẽ quỳ xuống răm rắp nghe theo. Gia chủ, thì cũng phải có năng lực đoạt được nó chứ”.

Bạch Tô dường như cũng biết được tính cách của đám người đó, nhưng lại không ngờ Bạch Tinh dám đem cả một mỏ quặng để mua chuộc bọn họ.

Tuy biết bản thân đã mất mặt, nhưng cũng biết bản thân thực sự đã thua, ở lại đây thì cũng chỉ bị người ta chê cười, thế là cậu ta cùng người đứng bên cạnh liền đi khỏi chỗ này.

Hai chị em Long Lăng đang châm cứu cũng đến thời khắc quan trọng nhất, tốc độ tay của bọn họ càng lúc càng nhanh, điều này đối với Long Lăng mà nói chưa là gì cả, nhưng Phượng Thê đã mồ hôi chảy ra như tắm, từng giọt liên tục rơi từ má cô xuống, quần áo trên người cũng đã ướt đẫm mồ hôi.

Long Lăng nói: “Rút kim”.

Phượng Thê liền dừng lại động tác đang làm, bắt đầu rút những cây kim ra khỏi các huyệt đạo của Trần Phong.

Điều này không hề có nghĩa là đã kết thúc, mà là mới bắt đầu thôi.

Sau khi Phượng Thê khử trùng lại chỗ những cây kim châm một lượt, Long Lăng lại lấy chỗ kim châm đó để dẫn dắt việc lưu chuyển hơi thở trong cơ thể Trần Phong.

Cứ rút kim rồi lại châm kim liên tục lặp lại như vậy, khiến mất khá nhiều thời gian, sau đó ngay cả đến Long Lăng cũng bắt đầu cảm thấy không trụ được nữa.

Phượng Thê vội vàng nói: “Chị, việc còn lại để em làm cho”.

Long Lăng cũng biết thi triển cả bộ kim như vậy mà chỉ dựa vào mình cô thì không thể làm xong được, cô liền gật đầu, hoán đổi công việc với Phượng Thê.

Mấy người ngồi chờ bên cạnh cũng cảm thấy căng thẳng, nhưng hơi thở yếu ớt của Trần Phong vẫn đang duy trì, chưa từng ngừng lại.

Trời dần chuyển sang tối, Bạch Tinh cho người mở đèn trước của xe để chiếu sáng cho bọn họ, cứ thế không biết kéo dài bao lâu, Phượng Thê cũng không cầm cự được nữa, ngất luôn tại chỗ.

Một mình Long Lăng hoàn thành cả hai công việc, đối với cô mà nói cũng là một thử thách vô cùng lớn.

Nhưng chờ đến khi hơi thở của Trần Phong cuối cùng từ từ trở về trạng thái bình thường, Long Lăng cũng không cần gắng gượng thêm nữa, trong tay cô còn đang cầm một cây kim cũng ngất luôn tại trận.

Nhìn ba người hôn mê ở dưới đất, Bạch Tinh nói với người đứng bên cạnh anh ta: “Đưa họ lên xe đi”.

Và lần này tỉnh lại, cũng không biết bọn họ sẽ ở nơi nào nữa.

Lần này Trần Phong tỉnh lại, anh không còn ở trong căn mật thất tối đen không phân biệt nổi ngày đêm, mà đang nằm trên một chiếc giường lớn sạch sẽ, còn có một cô gái xinh đẹp đang ngồi bên cạnh anh nữa.

Một người cô gái có khuôn mặt trái xoan, mái tóc đen dài, đôi môi đỏ mọng, và cả đôi mắt sáng ngời rạng rỡ.

Làn da căng mướt, đường cong hoàn hảo đó đã bộc lộ được vẻ gợi cảm của một người phụ nữ, nét nào ra nét ấy, nhưng khi Trần Phong nhìn cô ta lại nhận được một ánh nhìn tức giận.

“Lẽ nào lần đầu tiên gặp người khác anh đều nhìn chằm chằm một cách mất lịch sự như vậy sao?”.

Giọng nói trong veo như chim Hoàng Oanh hót, lại thậm chí khiến Trần Phong không kịp phản ứng với những lời mà cô ta nói, anh vẫn cứ thế há hốc miệng, mặt mũi thẫn thờ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi