Và lúc này anh cũng cần làm quen với cô gái sắp chăm sóc cho anh những ngày tới đây.
Trần Phong vào bếp gặp được Tiểu Diệp, cô ấy đang ngồi ở đó chuẩn bị sơ chế bữa tối.
Hình như không để ý thấy Trần Phong bước vào, nên khi Trần Phong gọi cô, cô ấy có hơi giật mình.
“Cô là Tiểu Diệp à?”, Trần Phong gọi.
Tiểu Diệp thất thần quay ra nhìn Trần Phong, tay thì đưa lên vuốt ngực liên hồi.
“Vâng, anh có thể gọi tôi là Tiểu Diệp, chỉ là anh Bạch không nói với tôi nên gọi anh là gì”, Tiểu Diệp nói.
Trần Phong nói với giọng rất ôn hòa: “Cô cứ gọi tôi là Trần Phong được rồi”.
Tiểu Diệp cảm giác không hay cho lắm: “Như vậy không hay cho lắm, anh là người có nhiều tiền như vậy, tôi gọi thẳng tên anh lẽ nào anh không cảm thấy tôi không tôn trọng anh sao, hình như tôi nghe thấy anh kia gọi anh là anh Trần, hay là tôi cũng gọi anh là anh Trần nhé”.
Trần Phong nhìn Tiểu Diệp với vẻ hơi bất lực, nhưng nhìn biểu cảm của Tiểu Diệp, có vẻ như cô ấy thực sự không dám thản nhiên gọi anh là Trần Phong.
Anh đành nói: “Tùy cô vậy, cô thích gọi sao cũng được”.
Tiểu Diệp lúc này mới cười nói: “Anh Trần, tôi nhất định sẽ làm thật tốt, anh Bạch đã trả cho tôi rất nhiều tiền, anh muốn tôi làm gì cũng được”.
Tiểu Diệp trông cũng khá xinh đẹp, nhưng không biết ăn mặc cho lắm, trông có cảm giác chỉ như cô hàng xóm vậy.
Trần Phong đột nhiên trêu hỏi: “Nếu là những việc mà cô sẽ phản kháng thì sao?”.
Tiểu Diệp ngây người ra một lúc, như thể cũng không biết là chuyện gì mà khiến cô ấy lại phải phản kháng: “Anh Trần, anh yên tâm, việc gì tôi cũng làm được hết, tôi đã hứa với anh Bạch rồi”.
Trần Phong cũng không biết cô gái này ngây thơ thật hay là giả vờ ngây thơ, nhưng anh không trêu nữa.
Anh chỉ nói: “Vậy cô làm cho tốt, nếu làm tốt thì tôi sẽ cho cô một món tiền nữa”.
Nghe thấy có thể được thêm tiền, Tiểu Diệp liền hứng khởi nói: “Thật không vậy, anh Trần, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết mình”.
Trần Phong không có hứng thú với cô gái này nữa, đang định đi ra thì nhớ đến chuyện cô gái rất xinh đẹp kia, liền quay đầu hỏi: “Tiểu Diệp, cô ở đây không nhìn thấy có người khác à?”.
Tiểu Diệp lạ lùng nhìn Trần Phong nói: “Không! Anh Trần, anh nói vậy là sao thế, lẽ nào ở đây còn có gì đó sao?”.
Tiểu Diệp đột nhiên như thể vừa bị dọa, nhìn Trần Phong với vẻ sợ hãi: “Anh Trần, anh đừng dọa tôi, tôi sợ nhất là những thứ đó, những nơi hoang vu như thế này có phải sẽ có ma gì đó không?”.
Trần Phong bị bộ dạng của Tiểu Diệp làm cho bật cười, anh cũng không ngờ cô gái này lại ngây thơ như vậy.
Anh vội vàng an ủi: “Không phải, không có mấy cái đó đâu. Tôi chỉ là muốn xác nhận lại xem có phải có thật là chỉ có hai chúng ta ở đây không thôi”.
Khi ra khỏi đó, Trần Phong luôn cảm thấy cô gái mà anh nhìn thấy kia tuyệt đối không giống như là giả, thậm chí còn nghe thấy tiếng đóng cửa rõ mồn một như thế.
Nếu hai người kia đều nói không có ai, vậy Trần Phong đành phải tự đi tìm một mình rồi.
Nhưng đi khắp khu nhà một lượt Trần Phong cũng không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của người phụ nữ đó, giống như mọi thứ đúng là do anh ảo tưởng mà thôi.
Không còn cách nào, Trần Phong cũng đành bất lực bỏ cuộc.
Ở đây hai ngày, ngày nào cũng chỉ là đi dạo xung quanh, mỗi lần nói chuyện với Tiểu Diệp, cô ấy đều không tự nhiên cho lắm.
Nhưng vẫn biết cô gái này là con gái của một gia đình dưới chân núi, được Bạch Tinh nhắm trúng, nên đã trả giá rất cao để đưa cô ấy đến chăm sóc cho Trần Phong.
Cô gái này cũng không cảm thấy có vấn đề gì nên đi theo Bạch Tinh luôn.
Cũng may mà gặp được Trần Phong, chứ nếu không một nam một nữ ở nơi như thế này thì có chuyện gì mà không thể xảy ra chứ.
Nhưng cuối cùng Trần Phong phát hiện ra Tiểu Diệp ngây thơ thật sự, những câu trêu đùa đầy ẩn ý thì cô ấy đều nghe mà không hiểu gì cả, nếu mà kể ra một số câu chuyện nhạy cảm thì Trần Phong cũng cảm thấy quá thể hạ lưu, không thích hợp để nói với cô gái này.
Đến ngày thứ ba, người đàn ông đô con lại lên núi.
Nhưng lần này, sắc mặt của anh ta hình như có hơi khó coi.
Trần Phong hỏi: “Anh sao thế? Làm gì mà mặt nhăn mày nhó vậy?”.
Người đàn ông đô con vốn không muốn nói ra, nhưng nghĩ một lúc, anh ta vẫn nói: “Anh Trần, có người nhà họ Bạch biết anh Bạch tiếp xúc với anh rồi”.
Trần Phong sững sờ một lúc, anh cảm thấy chẳng có vấn đề gì cả.
Anh tò mò hỏi: “Lẽ nào nhà họ Bạch có thành kiến gì với tôi à?”.
Người đàn ông giải thích: “Có người đến nhà họ Bạch, hình như là hi vọng liên kết với nhà họ Bạch để đối phó anh. Trong gia tộc thì có người đã đồng ý, có một số người lại phản đối, cho nên giờ hai bọn họ vẫn đang tranh cãi nhau”.
Trần Phong hỏi với vẻ nghi hoặc: “Có người muốn đối phó tôi lại còn phải liên kết với nhà họ Bạch sao, tôi ở hoang mạc này hình như cũng chẳng có tài sản gì cả mà?”.
Người đàn ông kia nói: “Bọn họ lên kế hoạch là doanh nghiệp của anh ở Yên Kinh”.
Trần Phong nghi hoặc nhìn anh ta rồi nói: “Anh chắc chắn không?”.
Anh ta lại không thể nói rõ: “Những gì tôi biết được cũng không rõ lắm, nhưng chỉ là thông báo với anh Trần một tiếng, hi vọng anh Trần có thể biết trước mà chuẩn bị”.
Trần Phong cũng đành coi như anh ta đến để nhắc nhở anh.
Nghĩ một lúc, Trần Phong liền gọi điện thoại về Yên Kinh.
“Alô, Phá Quân à, là em đây”.
Thạch Phá Quân ở đầu dây bên kia không ngờ Trần Phong lại gọi điện cho ông ta, cho nên hỏi với vẻ rất quan tâm: “Cậu Trần, cậu đang ở đâu thế, đã rất lâu rồi không thấy tin tức của cậu, chúng tôi ở đây đều vô cùng lo lắng”.
Trần Phong cũng không thể giải thích rõ về những chuyện anh đã xảy ra, chỉ trả lời đại khái: “Không sao, chỉ là em ra ngoài thăm thú thôi, một thời gian nữa em sẽ về, mọi người đừng lo lắng quá”.
Nhưng Thạch Phá Quân vẫn cảm thấy hơi không yên tâm, Trần Phong đành an ủi một lúc, cuối cùng ông ta mới không muốn chạy theo đến tận đây nữa.
Sau đó Trần Phong mới nói: “Ở Yên Kinh không có chuyện gì chứ?”.
Thạch Phá Quân nói: “Mọi thứ đều rất bình thường, chỉ là trong tập đoàn xảy ra một vài chuyện nhỏ về nhân viên thôi, chứ cũng không có vấn đề gì”.
Nghe xong, Trần Phong mới yên tâm hơn chút, nhưng vẫn nhắc nhở: “Có thể có một số gia tộc ở hoang mạc sẽ đến Yên Kinh, anh phải đề phòng cho tốt, tuy nền tảng của chúng ta ở Yên Kinh rất vững chắc, nhưng cũng vẫn phải cẩn thận đừng để xảy ra vấn đề ở những việc mà chúng ta nắm bắt rõ nhất”.
Thạch Phá Quân đồng ý liên hồi.
Cúp điện thoại xong, Trần Phong mới hoàn toàn yên tâm, còn về việc nhà họ Bạch muốn đối phó anh mà người đàn ông đô con kia nói thì anh cũng không bận tâm gì nhiều.
Thực ra điều mà anh càng quan tâm hơn chính là chuyện mà như thể anh đã mơ kia cơ.
Sau khi ở đó một tuần, Bạch Tinh cuối cùng cũng đến.
Vẫn giống như lần đầu tiên anh gặp anh ta, bộ ria rậm rạp khiến người chỉ muốn đưa tay lên sờ thử, nhưng sắc mặt anh ta lúc này lại trông có hơi phờ phạc.
Ngồi dưới tán cây to đó, Trần Phong đưa cho Bạch Tinh một cốc nước, anh hỏi: “Chuyện lần trước tôi sẽ ghi nhớ, nếu anh có chuyện gì cần tôi giúp thì cứ nói thẳng ra nhé”.