LONG TẾ

Cho dù Bạch Kính Phong nói như vậy, đối với Trần Phong mà nói việc không thể thực hiện được thì vẫn là không thực hiện được thôi.

Anh vốn định từ chối luôn Bạch Kính Phong, nhưng nhìn biểu cảm của hai bố con nhà Bạch Kính Phong, Trần Phong đành lựa lời nói: “Chuyện này tôi phải suy nghĩ thêm mới được, nếu hai vị không ngại thì có thể cho tôi suy nghĩ vài ngày rồi trả lời các vị”.

Hai bố con nhà họ Bạch cũng hiểu ra đây chỉ là lời từ chối, Bạch Tinh vẫn muốn khuyên thêm vài câu, nhưng Bạch Kính Phong lại ngăn anh ta lại.

Bạch Kính Phong chậm rãi nói: “Vậy thì phiền cậu Trần rồi, nếu cậu Trần có quyết định như thế nào nhất định phải báo cho chúng tôi”.

Trần Phong gật đầu, cũng không nói gì.

Cốc trà đặt ở bên cạnh, Bạch Kính Phong cũng không uống tiếp nữa, chỉ là nói với Bạch Tinh: “Tinh Nhi, đưa bố về, đừng làm phiền cậu Trần nghỉ ngơi”.

Bạch Tinh liền đỡ Bạch Kính Phong đứng dậy, hai người đến như thế nào thì cũng ra đi như vậy.

Nhìn xe của hai người họ rời khỏi, Trần Phong lại cảm thấy vai anh hơi nặng nề.

Lúc này Tiểu Diệp từ trong phòng đi ra, cô ấy tò mò hỏi: “Ông lão kia là ông Bạch đúng không, trông đúng là già thật, giống như những người già ở quê tôi, cảm giác như sẽ chết bất kỳ lúc nào vậy”.

Tiểu Diệp nói chuyện luôn không biết suy nghĩ, nhưng lúc này Trần Phong cũng không không để ý cô ấy nữa.

Anh hỏi cô ấy: “Tiểu Diệp, cô nói xem nếu người thân của cô bị người khác gi3t chết, và không ai có thể giúp cô được, cô chỉ có thể dựa vào bản thân, thì cô sẽ làm thế nào?”.

Tiểu Diệp thấy cô ấy bị hỏi một câu hỏi rất kỳ lạ, nhưng là vì Trần Phong hỏi nên cô ấy vẫn nghiêm túc suy nghĩ, sau đó nói: “Nếu là như vậy thật thì tôi sẽ đi tìm người đó và sống chết với người đó luôn”.

Trần Phong hỏi: “Vì sao?”.

Tiểu Diệp nghĩ rồi nói: “Thì tôi nghĩ một người xấu như vậy mà không có ai đi xử lý hắn, hắn chắc chắn sẽ còn đi giết hại người khác nữa, đến lúc đó số người chết không chỉ có mình tôi đâu”.

Trần Phong mỉm cười, đúng là như vậy, nhưng vì sao đám gia tộc lớn kia lại không nghĩ được thấu đáo như cô nhóc này nhỉ.

“Tôi luôn mắng cô ngốc, nhưng giờ xem ra cô không hề ngốc, mà còn rất thông minh”, Trần Phong cười nói.

Nghe thấy Trần Phong khen ngợi, Tiểu Diệp vô cùng vui mừng: “Tôi đã bảo là tôi không ngốc mà anh Trần cứ nói tôi ngốc, giờ cuối cùng anh cũng phát hiện ra tôi thông minh rồi nhé”.

Trần Phong cười nói: “Thôi đi, vừa rồi tôi nhìn nhầm thôi, cô vẫn là một cô nhóc ngốc nghếch”.

Tiểu Diệp lập tức trề môi nói: “Anh Trần, sao anh có thể như vậy chứ, lời khen người khác sao có thể rút lại được, anh như vậy có khác nào nuốt lời đâu?”.

Trần Phong ở trên núi suy nghĩ ba ngày, anh quả thực rất ghét bọn Mạc Lang, nhưng nếu ra tay thì cũng lại rất rắc rối, cho nên cũng đang đắn đo.

Ba ngày kết thúc, anh cảm thấy vẫn nên trả lời nhà họ Bạch, cho dù là đồng ý hay từ chối cùng đều nên nói một tiếng.

Bảo người đàn ông đô con đưa anh đến căn nhà của nhà họ Bạch, thế mà lại có người đã ở đó đợi anh rồi.

Cũng không có nhiều người lắm, ngoài hai bố con Bạch Kính Phong ra thì có thêm một người đàn ông trung niên, trông giống như người mà hai bố con nhà họ Bạch tin tưởng.

“Cậu Trần, cậu có thể thông báo với chúng tôi rồi chúng tôi tự lên núi được mà”, vừa gặp mặt, Bạch Kính Phong đã khách sáo nói.

Trần Phong xua tay nói: “Không cần phiền phức như vậy đâu, ông đã tuổi cao rồi, nếu để xảy ra chuyện gì thì tôi không gánh nổi trách nhiệm đâu”.

Bạch Kính Phong cười nói: “Vậy thì thực sự cảm ơn cậu Trần đã thông cảm cho tôi”.

Bọn họ đón Trần Phong vào trong, nội thất bên trong đúng như phong cách của một gia tộc, trong phòng treo toàn những bức tranh cổ, mỗi bức trông cũng phải có giá trị rất lớn.

Nhưng những thứ này hôm nay lại hoàn toàn không thu hút được ánh mắt của Trần Phong, anh đến là để nói cho nhà họ Bạch biết quyết định của anh.

Chờ mọi người ngồi xuống xong thì có người bưng trà đến.

Trần Phong không uống trà luôn, mà nhìn về phía Bạch Kính Phong.

Còn người nhà họ Bạch cũng đang rất mong chờ.

Trần Phong nói: “Tôi nghĩ rất lâu, muốn đối phó với Mạc Lang mà chỉ dựa vào mọi người và tôi thì chắc chắn là không đủ, điều cần làm là đi tìm thêm người muốn đối phó với Mạc Lang. Chỉ cần thế lực được nâng lên, chúng ta đương nhiên không còn phải sợ Mạc Lang nữa”.

Khi Bạch Kính Phong nghe thấy câu nói của Trần Phong, ông ấy hiểu luôn được ý của anh, cũng không cần đi hỏi rõ xem rốt cuộc Trần Phong có đồng ý hay không.

Ông ấy nói: “Nhưng những gia tộc ở trong hoang mạc này chẳng có gia tộc nào mà không sợ Mạc Lang cả, muốn liên hệ bọn họ để đối phó với Mạc Lang thì thực sự rất khó”.

Trần Phong gật đầu nói: “Điều này đương nhiên là tôi biết, nhưng có những chuyện cho dù có khó khăn cũng vẫn phải làm, nếu không những chuyện báo thù mà mọi người nói cũng chỉ lời nói suông mà thôi.

Bạch Kính Phong đang suy tư, còn người đàn ông nhà họ Bạch mà Trần Phong không quen biết kia thì lúc này lên tiếng: “Tôi thấy cậu Trần nói rất đúng, tuy bọn họ đều sợ Mạc Lang, nhưng nếu nói ra thì đối với Mạc Lang bọn họ cũng không phải là không có chút oán hận nào, trong số bọn họ cũng có một số người đã từng bị Mạc Lang sỉ nhục.

Trần Phong tán đồng: “Tôi cũng nghi vậy, và những người từng chịu đả kích đó thì tôi nghĩ bọn họ càng dễ bị chúng ta lôi kéo hơn, và chỉ cần có quy mô nhất định, sẽ rất dễ hình thành quả bóng tuyết lớn dưới sức ép của Mạc Lang.

Bạch Kính Phong lúc này nói: “Quả nhiên vẫn là cậu Trần có cách, nhưng tôi vẫn hơi lo”.

Trần Phong tò mò hỏi: “Vấn đề gì vậy? Bây giờ chúng ta cũng chỉ là đang thảo luận, có vấn đề gì thì giờ có thể đưa ra, nếu chờ khi thực hiện rồi mới đưa ra những vấn đề này thì đã muộn, thậm chí trong lúc khẩn cấp còn không thể nghĩ ra được cách đâu”.

Bạch Kính Phong liền nói: “Giờ chúng ta không thể tổ chức được, vậy thì cần một người đi du thuyết, nhà họ Bạch tôi tuy đồng ý làm người du thuyết này, nhưng nếu bị Mạc Lang phát hiện, điều này không những khiến nhà họ Bạch tôi bị diệt vong, mà còn khiến kế hoạch này của cậu Trần cũng sẽ bị tiêu tan”.

Trần Phong cúi đầu xuống, suy nghĩ vấn đề mà Bạch Kính Phong nói, đây quả thực cũng là vấn đề mà anh chưa nghĩ tới.

Và lúc này người nhà họ Bạch kia lại nói: “Nếu không muốn để Mạc Lang biết, thì chỉ có hai cách”.

Trần Phong ngẩng đầu lên nhìn anh ta, hai người còn lại cùng đều quay sang nhìn.

Người đó cũng biết tất cả mọi người đều đang chờ đợi anh ta, liền nói: “Thực ra chỉ đơn giản là làm hai việc, có thể sẽ có tác dụng. Thứ nhất chính là chúng ta có thể nghĩ cách tạo ra một số chuyện thu hút sự chú ý của Mạc Lang, để bọn chúng không chú ý đến việc này của chúng ta. Thứ hai là khi chúng ta giao tiếp với các gia tộc kia phải chú ý hết sức kín đáo, tốt nhất là có một cái cớ, một cái cớ không dễ bị nghi ngờ”.

Nghe thấy anh ta nói vậy, Trần Phong liền khen ngợi: “Tuy rất đơn giản, nhưng nghe lại có vẻ là cách vô cùng có hiệu quả, tôi thấy được đấy”.

Anh nói xong, lại nhìn sang hai bố con Bạch Kính Phong.

Bạch Kính Phong nói: “Tôi cũng cảm thấy được, vậy Bạch Thành Lâm chuyện này để cháu đi làm đi”.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi