LONG THẦN Ở RỂ

(Thọ thần: ngày sinh của người cao tuổi)

Diệp Thu nhíu mày, lấy điện thoại ra nhìn một cái.

Chính là người đàn ông đẹp trai đã đưa anh tới Giang Châu lúc trước gọi tới.

"A lô?"

Diệp Thu bắt máy.

"Lão đại, anh đang làm gì vậy?

Có nhớ em không?

m thanh trêu ghẹo của người đàn ông đẹp trai từ trong điện thoại truyền ra.

"Cút đi, nếu không có việc gì thì tôi cúp đây!"

Diệp Thu tức giận nói.

"Đừng đừng đừng, lão đại, có việc, có việc!"

Người đàn ông đẹp trai vội vàng nói.

"Hửm?

Thế thì mau nói!"

Diệp Thu ngồi xuống giường, thản nhiên nói.

"Lúc trước không phải anh bảo tiểu A tra giúp anh xem người nào muốn bắt cóc Giang Thi Kỳ à, em tự mình tới báo cáo với anh một chút!"

Người đàn ông đẹp trai khôi phục lại giọng điệu đứng đắn.

"Đã tra ra rồi sao?"

Diệp Thu híp mắt, lạnh giọng hỏi.

"Vâng, bọn họ là một tổ chức bản địa ở Giang Châu, không nổi danh lắm, tên là cái gì mà Thanh Long đường. Vị trí cụ thể và thông tin cho tiết còn chưa tra ra, dẫu sao thì cấp độ của bọn họ thật sự là quá thấp, quy mô cũng rất nhỏ, tạm thời tổ chức tình báo của chúng ta còn chưa xâm nhập vào bên đó!"

Người đàn ông đẹp trai giải thích.


"Thế giữa bọn họ và Giang Thi Kỳ rốt cuộc vì sao mà kết thù vậy?"

Diệp Thu nghi hoặc nói.

"Giữa Thanh Long đường và Giang Thi Kỳ cũng không có ân oán, căn cứ vào tình báo, sở dĩ bọn họ ra tay với Giang Thi Kỳ thực ra là hướng về phía chị dâu Lâm Thanh Nhã!"

Người đàn ông đẹp trai thành thật trả lời.

"Lân Thanh Nhã?

Chẳng lẽ bọn họ muốn thông qua việc bắt cóc Giang Thi Kỳ, để uy hiếp Lâm Thanh Nhã?"

Sắc mặt Diệp Thu trầm xuống, lạnh giọng hỏi.

"Chắc là vậy! Thân thiết với chị dâu với lại dễ ra tay, thì chỉ có cô em họ Giang Thi Kỳ này thôi. Cho nên bọn họ mới chọn ra tay với Giang Thi Kỳ, chỉ đáng tiếc là bọn họ không ngờ, hôm nay tình cờ anh và Giang Thi Kỳ đi cùng nhau!"

Người đàn ông đẹp trai mỉm cười nói.

"Thanh Long đường này có mâu thuẫn gì với Lâm Thanh Nhã không?"

Diệp Thu híp mắt, hỏi.

"Không có, chắc cũng là bị người sai khiến, người đứng đằng sau xúi giục chúng em vẫn đang điều tra!"

Người đàn ông đẹp trai trả lời.

"Nắm chặt thời gian, điều tra ra thì mau chóng cho tôi một câu trả lời thuyết phục!"

Diệp Thu ra lệnh nói.

"Tuân lệnh!"

Người đàn ông đẹp trai vội vàng đáp.

Sau đó hai người liền cúp điện thoại.

Sau khi kết thúc cuộc gọi.

Diệp Thu nhíu chặt chân mày.

Lúc đầu anh nghĩ rằng Giang Thi Kỳ gặp nguy hiểm, cần bảo vệ.


Nhưng bây giờ xem ra.

Người chân chính gặp nguy hiểm là Lâm Thanh Nhã! Điều này nói lên rằng có người đang ở phía sau gây bất lợi cho Lâm Thanh Nhã! Nhưng mà, người xúi bẩy đứng sau màn này, rốt cuộc sẽ là ai đây?

Chẳng nhẽ là Tiền Đa Quang?

Không đúng, hắn ta chắc chắn không có lá gan đó.

Nhưng thế thì sẽ là ai đây?

Trong mắt Diệp Thu lóe lên một tia sắc bén.

Xem ra, gần đây mình cũng phải cẩn thận một chút.

Tóm lại mặc kệ là ai, chỉ cần dám gây bất lợi cho Lâm Thanh Nhã.

Nhất định phải khiến hắn ta có đến mà không có về! Trước mắt, trọng điểm vẫn là đại thọ tám mươi của ông nội Lâm Thanh Nhã.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu lại nghĩ tới chuyện lễ vật mừng thọ.

Vì thế, anh lại gọi một cuộc điện thoại cho người đàn ông đẹp trai: "Ngày mai tôi phải đi mừng sinh nhật ông cụ nhà họ Lâm, cậu tùy tiện chọn một phần quà, sáng mai đưa tới!"

....Đêm hôm không nói chuyện.

Sáng ngày hôm sau.

Sáng sớm, người đàn ông đẹp trai đã chọn được quà đưa tới.

Hai cây tuyết sâm ngàn năm đào từ trên núi Côn Luân, hơn nữa còn là loại cực hiếm bán ngoài thị trường, giá trị kinh người.

Nếu mà đặt ở hội đấu giá Tô Phú Bỉ tiến hành bán đấu giá.

Gía trị của một cây, tối thiểu là năm mươi triệu tệ! Sở dĩ đắt như vậy, không phải vì điều gì khác.

Mà chính là bởi vì cây tuyết sâm ngàn năm này có thể kéo dài tuổi thọ! Chỉ riêng một điểm này thôi, đã đủ để giá tiền của nó cao tận trời rồi. Càng đừng nói những cái khác ngoài kéo dài tuổi thọ, những chỗ tốt như cường thân kiện thể này, tác dụng kể mãi không hết.

Diệp Thu nhìn một chút, khá hài lòng với lễ vật mừng thọ này.


Sau đó anh trở về phòng tìm một cái túi gói lại, rồi chuẩn bị ra cửa.

Nói đến cũng khéo.

Lúc này, Lâm Thanh Nhã cũng vừa khéo từ tầng hai đi xuống.

Hôm nay, cô ấy trang điểm nhẹ nhàng.

Cô ấy vốn đã xinh đẹp, trang điểm vào càng tăng thêm mấy phần xinh đẹp.

Còn trang phục, cô ấy cũng đổi trang phục đi làm sang một chiếc váy ngắn hở vai màu đỏ.

Chiếc váy này không chỉ làm hiện ra dáng người hoàn mỹ của cô ấy.

Còn hiện ra làn da trắng nõn trong suốt của cô.

Nhất là cặp đùi thon dài xinh đẹp để lộ ra ngoài, làm người không nỡ dời mắt.

Cho dù là Diệp Thu, cũng không nhịn được rung động, xem đến có chút mê mẩn.

Thế nhưng, Lâm Thanh Nhã lại trừng mắt nhìn Diệp Thu một cái, lạnh lùng hỏi: "Sao anh không mặc bộ comle tôi tặng anh?"

Diệp Thu nghe vậy, vội vàng cúi đầu nhìn một cái.

Vừa nhìn, Diệp Thu cũng ngây ngẩn cả người.

Anh mải đi lấy lễ vật mừng thọ, quên thay quần áo rồi.

"Anh quên mất, anh đi thay luôn đây!"

Diệp Thu xin lỗi cười một cái, nhanh chóng quay người trở về phòng.

Khoảng năm phút sau.

Diệp Thu một thân comle màu đen xuất hiện trước mặt Lâm Thanh Nhã.

Không thể không nói, người dựa vào lụa, ngựa dựa vào yên.

Diệp Thu vốn cũng đẹp trai, chẳng qua bình thường lười ăn mặc, cho nên trông cà lơ cà phất.

Nhưng giờ phút này mặc trang phục chính trang vào, trong lúc nhất thời trông cực kỳ tinh anh, đẹp trai tỏa sáng.

Hơn nữa khắp người anh có một loại mê lực đặc biệt khó nói nên lời, thuần chất vị đàn ông.

Trông thấy vậy.

Hai mắt Lâm Thanh Nhã cũng sáng ngời, không khỏi nhìn nhiều hai cái, trong lòng muốn nói: Xem ra ông xã tới cửa này của mình, cũng không phải không có điểm sáng. Ít nhất thì cái khuôn mặt này vẫn nhìn được, dẫn ra ngoài cũng không mất mặt! Mà ngay lúc Lâm Thanh Nhã đang ngẩn người nhìn chằm chằm Diệp Thu.


Diệp Thu đã đi tới trước mặt Lâm Thanh Nhã, khóe miệng khẽ nhếch, gương mặt nghiền ngẫm hỏi: "Lâm tổng, em đã bị khuôn mặt đẹp trai của anh hấp dẫn rồi đúng không?"

Nghe thấy vậy.

Gương mặt nhỏ của Lâm Thanh Nhã nháy mắt đỏ bừng, vội vàng lùi về sau hau bước, trừng mắt nhìn Diệp Thu, lạnh lùng nói: "Anh ít tự luyến đi, tôi mới không có, thời gian không còn sớm, chúng ta mau xuất phát thôi!"

Nói xong, Lâm Thanh Nhã đi ra phía ngoài biệt thự.

Nhìn theo bóng lưng tuyệt vời của Lâm Thanh Nhã.

Khóe miệng Diệp Thu khẽ nhếch lên một nụ cười dịu dàng, lẩm bẩm nói: "Đợi đấy, anh sẽ làm cho em yêu anh!"

....Hai người ngồi trong chiếc Ferrari của Lâm Thanh Nhã đi.

Diệp Thu không biết đường, cho nên Lâm Thanh Nhã lái xe, còn Diệp Thu thì ngồi ở ghế lái phụ.

Cả đường đi không nói câu nào.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe đã đi tới nhà họ Lâm.

Làm nhà giàu ở Giang Châu.

Nhà họ Lâm ở Giang Châu có một cái sân rất to, bên trong xây dựng các loại biệt thự xa hoa.

Mà một tòa ở giữa kia, là nơi ở của ông nội Lâm Thanh Nhã, Lâm Quốc Đống.

Làm người có tiếng nói nhất ở nhà họ Lâm, địa vị của Lâm Quốc Đống ở nhà họ Lâm tất nhiên là không ai bằng.

Hôm nay là đại thọ tám mươi của Lâm Quốc Đống.

Một ngày long trọng như thế,

Cơ gần tất cả mọi người nhà họ Lâm sáng sớm đã tập trung đông đủ.

Trừ lần đó ra, nhân sĩ các giới muốn quan hệ tốt với nhà họ Lâm cũng sôi nổi chạy tới tặng quà chúc thọ.

Cho nên giờ phút này, trong đại viện nhà họ Lâm sớm đã có các loại xe sang dừng đỗ rồi.

Chỉ có điều có một điểm làm cho Diệp Thu cảm thấy khá kỳ lạ.

Đó chính là bắt đầu từ cổng chính đại viện nhà họ Lâm, hầu như mỗi hướng cứ năm mươi mét về phía trước sẽ có một biểu ngữ thật dài màu đỏ.

Mặt trên có viết "Nhiệt liệt chào mừng Cát thần y!"

Vài cái chữ to.

Người không biết còn tưởng hôm nay Cát thần y đấy mới là nhân vật chính của thọ yến.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi