LONG THẦN Ở RỂ

"Ồ?"

Diệp Thu khẽ nhếch khóe miệng, hứng thú hỏi: "Công việc quan trọng gì?"

"Công ty Khải Long nợ công ty chúng ta một trăm vạn, chậm chạp không trả, chỉ cần cậu có thể đòi được khoản nợ này về, đó chính là công trạng đầu tiên, thế nào, cậu có đồng ý làm không?"

Lý Soái nói xong, đặt hợp đồng tiền nợ ở trước mặt Diệp Thu.

Diệp Thu nhìn hợp đồng tiền nợ kia một cái, cũng ngẩn người.

Lại là đòi nợ?

Trước đó không lâu mình vừa mới đòi một tỷ tiền nợ của Tiền Đa Quang về.

Bây giờ lại tới một cái một trăm vạn.

So với lần trước thì ít hơn nhiều.

Nhưng mà, lần này mình lại có thể lấy lý do là công việc, quang minh chính đại mà đi đòi.

Về rồi, có khi có thể làm Lâm Thanh Nhã xem trọng nhìn mình mấy cái nữa.

Nếu có thể cải thiện cái nhìn của Lâm Thanh Nhã với mình, thế thì càng tốt.

Nghĩ tới đây.

Diệp Thu nhếch khóe miệng, gật đầu đồng ý luôn: "Được, tôi đi!"

Thấy Diệp Thu đồng ý sảng khoái như vậy.

Lý Soái cũng cực kỳ kích động, cố nén ý cười, vươn tay vỗ vai Diệp Thu, giả vờ khích lệ nói: "Rất tốt, tôi xem trọng cậu, việc này không nên chậm trễ, bây giờ cậu hãy thu thập ít đồ rồi chuẩn bị đi đi, địa chỉ và số điện thoại, trên hợp đồng đều có đấy!"

Nói xong.

Lý Soái sợ mình không nhịn được mà cười ra tiếng trước mặt Diệp Thu, anh ta nhanh chóng xoay người đi vào phòng làm việc của mình.


Vừa đóng cửa lại.

Lý Soái không nhịn được phá lên cười: "Ha ha ha, thật là một bút ngừng a, vậy mà vẫn dám đồng ý, cậu hãy đợi mà nằm trên giường bệnh một tháng đi!"

.......Khu làm việc của bộ phận kinh doanh.

Diệp Thu nhìn hợp đồng tiền nợ trong tay.

Vừa nghĩ tới việc chỉ cần mình đòi được khoản nợ này về, Lâm Thanh Nhã sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, Diệp Thu cực kỳ hưng phấn, sau đó liền chuẩn bị xuất phát.

Còn những nhân viên kinh doanh khác ở xung quanh thấy vậy, trọng mắt hiện lên một tia châm chọc và xem thường.

Trong mắt bọn họ, Diệp Thu đúng là một kẻ thiểu năng trí tuệ.

Vậy mà đến cả hợp đồng tiền nợ của công ty Khải Long mà cũng dám nhận.

Không biết rằng, công ty Khải Long kia ngoài mặt là công ty thương mại, nhưng thực ra ông chủ lại ngấm ngầm có quan hệ rất sâu với xã hội đen, cho nên cực kỳ hung hăng càn quấy.

Tập đoàn Lâm thị đã phái rất nhiều người đi vào đòi nợ, đều bị đuổi ra rất nhếch nhác.

Mà người được phái đi đòi nợ trước đó là tiểu Vương, đã bị đánh gãy chân, bây giờ vãn còn đang nằm trong bệnh viện.

Hôm nay Diệp Thu là người mới, mới tới làm ngày đầu, thế mà lại dám đến công ty Khải Long đòi nợ.

Cái này chẳng phải là đi chịu chết sao?

Vừa nghĩ tới đây, trên mặt mọi người đều là vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa, đợi xem trò vui.

Tất nhiên rồi, trong một phòng ban vẫn còn vài người khá lương thiện.

Ví dụ là một cô gái ngồi trước mặt Diệp Thu.

Cô ấy tên là Hà Tình Tình, cũng là người mới, mới tới làm được mấy tháng, còn đang trong kỳ thực tập.

Nhưng cô lại khá hiểu về chuyện của công ty Khải Long.

Giờ phút này thấy Diệp Thu sắp đi vào chỗ nguy hiểm.

Sự tốt bụng của cô cũng làm cho cô không đành lòng, do dự mãi, cuối cùng cô quyết định liều mạo hiểm đắc tội với Lý Soái. Cô đứng dậy đi tới bên cạnh Diệp Thu, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Cái kia...tốt nhất là anh đừng đi!"

Cô gái trước mặt này nhìn cũng được, cô đeo kính gọng to, điềm đạm nho nhã.

Diệp Thu cũng sửng sốt, nghi hoặc nói: "Tại sao?"

"Ai ya, tóm lại là anh đừng đi, công ty Khải Long kia rất không đơn giản!"

Hà Tinh Tinh hơi sốt ruột nói.

"Không đơn giản thế nào?

Chẳng nhẽ còn ăn được tôi à?"

Diệp Thu mỉm cười hỏi.

"Anh..." Hà Tinh Tinh nhíu mày, muốn lại lại sợ đắc tội Lý Soái, nhưng không nói thì Diệp Thu sẽ đi làm chuyện dại dột.

Cuối cùng do dự mãi, Hà Tinh Tinh lương thiện chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, nói: "Thôi bỏ đi, đắc tội thì đắc tội, tôi nói với anh này, ông chủ của công ty Khải Long là Hồ Bưu có bối cảnh là xã hội đen, rất hung hăng. Mà số tiền này, công ty bọn họ đã nợ sắp một năm nữa rồi, cơ bản là không có ý định trả."

"Trước khi anh tới, công ty cũng không phải là không phái người đi, thậm chí là hứa hẹn, nếu như ai có thể đòi được số tiền này về, sẽ trích cho người đó mười phần trăm."


"Nhưng kết quả là không ngoài dự đoán, những người đó đều bị đuổi xa ngoài, mà tiểu Vương tháng trước đi đòi nợ, còn vì chọc giận đối phương nên đã bị đánh gãy một chân, bây giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện kia kìa!"

Nghe vậy.

Diệp Thu cũng nhướng mày, khuôn mặt suy nghĩ nói: "Hóa ra trong này còn có một câu chuyện như vậy, tôi bảo sao mà giám đốc Lý lại đột nhiên thay đổi như vậy, đối xử với tôi tốt như vậy, còn đích thân sắp xếp công việc cho tôi."

"Vì thế, anh đừng đi nữa, an toàn là quan trọng nhất!"

Hà Tinh Tinh khuyên giải nói.

"Không không không, càng như vậy tôi càng phải đi!"

Diệp Thu lắc đầu, nhếch miệng cười nói.

"Vì sao a?"

Hà Tinh Tinh ngạc nhiên, vẻ mặt không hiểu.

Diệp Thu đang chuẩn bị nói.

Nhưng đúng lúc này.

Anh lại phát hiện ra Lý Soái đang từ trong văn phòng đi ra.

Mà khi Lý Soái nhìn thấy Hà Tinh Tinh và Diệp Thu đứng chung một chỗ, sắc mặt anh ta trầm xuống, nhanh chóng bước tới lườm Hà Tinh Tinh, lạnh giọng hỏi: "Hà Tinh Tinh, cô ở đây làm gì?"

Hà Tinh Tinh lập tức bị dọa sợ, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, hơi luống cuống nói: "Quản lý, tôi.....tôi đang chào hỏi đồng nghiệp mới!"

"Chào hỏi?"

Lý Soái híp mắt nhìn.

Anh ta nhìn Hà Tinh Tinh một lát, sau đó lại liếc nhìn Diệp Thu và bản hợp đồng tiền nợ trong tay Diệp Thu, lập tức đoán ra chuyện gì.

Sắc mặt ông ta trầm xuống, trừng mắt nhìn Hà Tinh Tinh, cười lạnh nói; "Xem ra cô rất quan tâm tới công việc của đồng nghiệp mới!"

"Nên...Nên làm ạ!" Hà Tinh Tinh hơi chột dạ gật đầu.

"Rất tốt!"

Gương mặt Lý Soái xoẹt qua một tia ý lạnh, ánh mắt xoay chuyển, sau đó nhìn Hà Tinh Tinh, cười lạnh nói: "Đúng rồi, tôi nhớ có phải là cô sắp lên chính thức không?


Nhưng biểu hiện công tác của cô ba tháng này không tốt lắm, muốn chuyển lên chính thức thì khá khó!"

"Thế này đi, tôi cho cô một cơ hội, cô và Diệp Thu cùng tới công ty Khải Long đòi được khoản nợ này về, nếu như thế, tôi sẽ cho cô lên làm chính thức!"

"Hả?"

Khuôn mặt nhỏ của Hà Tinh Tinh nháy mắt trắng bệch.

"A gì mà a?

Hoặc là đòi tiền về cho công ty, hoặc là rời công ty, cô tự chọn đi!"

Lý Soái hung hăng trừng mắt nhìn Hà Tinh Tinh, lạnh giọng nói.

Sau đó anh ta xoay người đi vào phòng làm việc của mình.

Nhìn bóng lưng rời đi của Lý Soái.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hà Tinh Tinh tràn đầy tuyệt vọng.

Bởi vì, công việc này rất quan trọng với cô.

Hoàn cảnh gia đình của cô không tốt, cha mẹ lại mang bệnh nặng ở trong bệnh viện.

Toàn bộ đều dựa vào tiền lương của cô khó khăn duy trì.

Nếu như không thể lên chính thức, còn bị đuổi việc.

Thì quả thực là ngày tận thế đối với cô.

Nói thế nào thì đối với một người vừa mới tốt nghiệp đại học không lâu như cô, trong một thời gian ngắn lại phải đi tìm một công việc quả thực là một việc khó.

Hơn nữa bên phía bệnh viện, ngày nào cũng phải tiêu tiền a! Vừa nghĩ tới đây, hai mắt Hà Tinh Tinh đỏ lên, tuyệt vọng đến sắp khóc....


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi