LONG THẦN Ở RỂ

Đầu tiên người đàn ông liếc nhìn Diệp Thu đang ôm Nam Nam, trong mắt xoẹt qua một thoáng sắc bén lành lạnh, sau đó nhìn về phía Triệu Mỹ Tuyết, khóe miệng khẽ nhếch lên, vẻ mặt tươi cười đạo đức giả nói: "Bà xã thân ái, lâu rồi không gặp a!"

Gương mặt nhỏ nhắn của Triệu Mỹ Tuyết nháy mắt lạnh xuống, hung hăng trừng mắt nhìn người đàn ông: "Tiêu Thần, mong anh hãy nghiêm túc một chút, chúng ta đã ly hôn rồi!"

Người đàn ông nhếch miệng cười xấu xa, rất là vô lại nói: "Cho dù đã ly hôn, cô cũng vẫn là vợ của tôi, mẹ của con gái tôi, cả đời này cô đừng hòng thoát khỏi quan hệ với tôi!"

"Anh vô sỉ!"

Triệu Mỹ Tuyết tức đến nghiến răng.

"Cảm ơn đã khen!"

Tiêu Thần đắc ý cười một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, trực tiếp vươn hai tay ra, lạnh lùng nói: "Này, đưa con gái tôi cho tôi, đây là con gái bảo bối của tôi, sao có thể để cho một dân đen hạ đẳng ôm được!"

"Đưa cho anh ta không?"

Diệp Thu không để ý đến Tiêu Thần, mà quay đầu nhìn về phía Triệu Mỹ Tuyết, hỏi ý kiến.

"Không đưa!"

Triệu Mỹ Tuyết cắn răng, vô cùng kiến quyết nói.

"Anh đã nghe thấy chưa?

Cô ấy bảo là không đưa!"

Diệp Thu nhìn Tiêu Thần, gương mặt không có biểu cảm gì nói.

Sắc mặt Tiêu Thần trầm xuống.

Anh ta hung hăng trừng mắt nhìn Diejp Thu, nói với vẻ mặt coi thường: "Thằng kia, anh là cái thá gì?

Chuyện nhà tôi, anh cũng dám tham gia cùng hả?

Tôi nói với anh một lần cuối, đưa đứa bé cho tôi!"


Diệp Thu thờ ơ, thậm chí là hoàn toàn không nhìn Tiêu Thần.

Điều này khiến cho sắc mặt Tiêu Thần thoáng cái u ám đến cực điểm, trong mắt lóe ra hàn quang, lạnh giọng úy hiếp nói: "Thằng kia, anh có biết hậu quả khi anh làm như này không?

Anh có tin là tôi khiến anh không nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai không! Hả?"

"Tiêu Thần, anh dám động vào anh ấy thử xem!"

Triệu Mỹ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thần một cái, lạnh băng nói.

"À?"

Tiêu Thần liếc nhìn Triệu Mỹ Tuyết một cái, cười lạnh nói: "Che chở tiểu bạch kiểm của cô vậy cơ à, tôi thấy anh ta trông cũng bình thường, sao thế, công phu trên giường của anh ta tốt hơn tôi à?"

"Tiêu Thần, Anh đang nói linh tinh cái gì vậy!"

Triệu Mỹ Tuyết trợn tròn mắt trừng trừng, cô gái xinh đẹp tức đến run cả người.

"Tôi nói linh tinh ư?

Chúng ta vừa mới ly hôn bao lâu, cô đã lập tức tìm được một tiểu bạch kiểm, Triệu Mỹ Tuyết ơi là Triệu Mỹ Tuyết, cô đói khát khó nhịn thế cơ à?

Cô mong ngóng đàn ông thế sao?"

Tiêu Thần cười lạnh hỏi.

"Anh khốn kiếp!"

Triệu Mỹ Tuyết cắn răng, tức giận nói.

"Cô nói đúng, tôi chính là một thằng khốn, hơn nữa là một thằng khốn vô liêm sỉ! Nhưng mà cả đời này cô sẽ không thoát khỏi thằng khốn kiếp là tôi đâu, tức giận không nào?"

"Tôi sẽ giống như ma quỷ, dây dưa với cô cả đời này, tôi sẽ khiến cho một đời này của cô không được yên bình, đây chính là cái giá khi mà cô dám ly hôn tôi!"

"Ha ha ha!"


Tiêu Thần ngửa đầu, cực kỳ kiêu ngạo cười lớn.

Anh ta cười lớn dọa Tiểu Nam Nam đang ngủ trong lòng Diệp Thu lập tức tỉnh lại.

"Mẹ ơi!"

Tiểu Nam Nam mở mắt, khóc nức nở muốn tìm Triệu Mỹ Tuyết.

Triệu Mỹ Tuyết vội vàng đi qua, trên mặt cũng lập tức tràn đầy nụ cười, giả mù sa mưa nói với Tiểu Nam Nam vừa mở mắt: "Nào, con gái bảo bối, tới chỗ ba ba nào!"

"Ba ba?"

Tiểu Nam Nam sững sờ, sau đó chu cái miệng nhỏ nhắn lên, khó chịu nói: "Chú không phải ba ba của tôi, ba ba tôi là siêu anh hùng, chú giống người xấu!"

Nói xong.

Tiểu Nam Nam quay đầu nhìn về phía Diệp Thu, vươn tay ra, giọng nói non nớt làm nũng nói: "Ba ba, Nam Nam muốn ba ba ôm ôm!"

Diệp Thu bất đắc dĩ cười một cái, đành phải đón lấy tiểu Nam Nam từ trong lòng Triệu Mỹ Tuyết, ôm vào trong lòng mình.

Nhìn thấy cảnh này.

Nụ cười trên mặt Tiêu Thần lập tức cứng đờ, trong mắt dày đặc sát ý.

Ánh mắt đó, rõ ràng là sắp muốn giết người rồi! "Con gọi ai là ba ba hả?"

Tiêu Thần trừng hai mắt nhìn chằm chằm Tiểu Nam Nam, hung dữ hỏi.

Tiểu Nam Nam sợ tới mức vội vàng rụt lại trong lòng Diệp Thu.

"Tiêu Thần, anh bớt giận cá chém thớt với Nam Nam đi!"

Triệu Mỹ Tuyết trừng mắt nhìn Tiêu Thần, cười lạnh quát: "Lẽ nào anh không thấy điều này rất châm chọc sao?


Trên đời này làm gì có cô con gái nào không nhận ba mình chứ?

Kể từ sau khi tôi sinh hạ Nam Nam, anh có từng cố gắng thực hiện nghĩa vụ của một người ba hay không?

Bây giờ anh lại còn mặt mũi mà nói anh là ba ba của con gái, anh có tư cách gì nói câu đó chứ?"

"A, cô nói đúng!"

Tiêu Thần cười lạnh gật đầu, sau đó sắc mặt nháy mắt trầm xuống: "Bây giờ tôi bắt đầu hoài nghi rốt cuộc con bé có phải là con gái ruột của tôi hay không rồi đấy!"

"Anh có ý gì?"

Vẻ mặt của Triệu Mỹ Tuyết lập tức thay đổi.

"Cô nói không sai, làm gì có cô con gái nào không nhận ba ba mình! Bây giờ con bé không nhận tôi, điều này nói lên là con bé vốn không phải con gái ruột của tôi, mà là một đứa con hoang, là dã chủng của cô và một dã nam nhân sinh ra!"

Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, trừng mắt nhìn Triệu Mỹ Tuyết và Diệp Thu, gương mặt dữ tợn nói.

"Tiêu Thần! Anh câm miệng lại cho tôi!"

Triệu Mỹ Tuyết hung hăng trừng mắt nhìn Tiêu Thần, tức giận quát lớn.

Lúc trước, cho dù có thế nào thì cô cũng không nghĩ tới việc Tiêu Thần sẽ nói ra những câu mất hết lương tâm như vậy! "Tại sao lại bắt tôi im miệng?

Tôi nói trúng rồi đúng không?

Triệu Mỹ Tuyết, con đĩ này, cô thế mà dám lém lút hì hục với người đàn ông khác sau lưng tôi, cho tôi đội mũ xanh, còn sinh dã chủng này ra, cô đúng là một con điếm thối không biết xấu hổ!"

Tiêu Thần cười lạnh mắng chửi. .

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||

Mà mỗi câu mỗi lời của anh ta đều là nỗi xỉ nhục lớn nhất đối với một người phụ nữ, một người mẹ.

Vào giờ phút này, Triệu Mỹ Tuyết thật sự là đau thấu tâm can.

Bây giờ cuối cùng cô mới nhìn rõ người đàn ông mà mình từng yêu sâu đậm, kết quả là một người vô liêm sỉ, tấm lòng thì bỉ ổi! Nghĩ tới đây.

Hai mắt củaTriệu Mỹ Tuyết lập tức đỏ hoe, nước mắt đau thương giống như tuyến lệ bị chặt đứt, không khống chế được mà rơi xuống.


"Mẹ ơi, mẹ đừng khóc, Nam Nam sợ!"

Tiểu Nam Nam thấy Triệu Mỹ Tuyết khóc nức nở, nhất thời cũng khóc theo.

Tiêu Thần hung hăng trợn mắt nhìn Tiểu Nam Nam, gương mặt nham hiểm quát: "Mày giả bộ cái gì hả?

Tuổi còn nhỏ thế này mà đã biết giả bộ đáng thương, lớn lên nữa thì chắc chắn là giống với mẹ của mày, đồ đê tiện câu dẫn đàn ông! Tiểu dã chủng, trước đó đáng lẽ ông đây phải...." "Bốp!"

Tiêu Thần còn chưa nói hết câu, thì bất ngờ bị một cái tát vang dội đánh gãy.

Tiếp sau đó, trên má phải của Tiêu Thần liền hiện ra một vệt dấu tay màu đỏ.

Trong lúc nhất thời.

Không chỉ có Tiêu Thần sững sờ.

Triệu Mỹ Tuyết cũng ngây ngẩn cả người.

"Miệng của anh thật bẩn!"

Diệp Thu nhìn Tiêu Thần, gương mặt vô cảm nói.

Còn tay trái của anh, vẫn giữ nguyên tư thế sau khi tát xong.

Hiển nhiên là.

Cái tát trên mặt Tiêu Thần, chính Diệp Thu là người tát.

Điều này khiến cho sắc mặt của Triệu Mỹ Tuyết nháy mắt biến đổi.

Cô biết, chuyện ngày hôm nay chắc chắn là phải náo lớn rồi.

Bởi vì thân phận và bối cảnh của Tiêu Thần, không hề đơn giản! "A!!!"

Tiêu Thần ôm lấy má trái xưng đau bỏng rát, hai mắt trợn lên nhìn chằm chằm Diệp Thu như sắp sửa phun ra lửa: "Anh dám đánh tôi?

Một tiểu bạch kiểm được bao nuôi như anh mà dám đánh tôi!"

"Xin lỗi Triệu nữ sĩ và Tiểu Nam Nam đi!"

Vẻ mặt Diệp Thu không chút thay đổi, thản nhiên nói.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi