Vào giờ phút này.
Tiêu Thần chỉ cảm thấy đầu mình ong ong như có pháo nổ bên trong vậy.
Do đó có thể thấy được cái tát này của Diệp Thu nặng thế nào.
Đến nỗi Tiêu Thần nghĩ, nếu như mình còn phải chịu thêm mấy cái tát nữa thì mình sẽ bị chấn động não mất! "Xin lỗi!"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
"Thằng kia, anh đừng có mà quá đáng, nếu không đến lúc đó không ai cứu được anh đâu!"
Tiêu Thần cắn răng, hung ác nói.
Nhưng mà, anh ta vừa nói xong thì.
"Bốp! Bốp! Bốp!"
Nhất thời, ba cái tát còn mạnh hơn lúc trước liên tục rơi vào mặt Tiêu Thần.
Trong lúc nhất thời, nửa một nửa số răng trong miệng Tiêu Thần bị đánh rớt xuống.
Anh ta vừa há miệng, miệng liền chảy đầy máu, răng cũng rơi xuống đất, miễn bàn thảm thế nào.
"Xin lỗi!"
Diệp Thu vẫn lạnh lùng nói ra hai chữ.
"Anh..." Tiêu Thần đang định mạnh miệng tiếp.
Nhưng lúc này, bàn tay của Diệp Thu đã nâng lên một lần nữa.
Tiêu Thần sợ tới mức mặt biến sắc, vội vàng nói: "Đừng...Đừng đánh nữa, tôi xin lỗi, tôi xin lỗi được chưa!"
Vào giờ phút này.
Tiêu Thần đã bất chấp hết mấy cái như tôn nghiêm mặt mũi gì gì đấy rồi.
Anh ta chỉ muốn sống! Nếu cứ tiếp tục bị Diệp Thu bạt tai tiếp, anh ta nghĩ tối nay mình sẽ phải vào phòng chăm sóc đặc biệt mất! Giữ được núi thì không sợ không có củi đốt.
Vì để có thể được sống tiếp.
Anh ta chỉ có thể nhận thua! Thấy vậyung hu
Diệp Thu xách Tiêu Thần lên từ dưới mặt đất, cứ như xách một con gà con vậy. Anh xoay người đi tới trước mặt Triệu Mỹ Tuyết và Tiểu Nam Nam, hung hăng quăng xuống đất.
Lúc đầu Tiêu Thần còn muốn giãy dụa để đứng lên.
Thì nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Diệp Thu.
"Qùy xuống, xin lỗi!"
Nghe thấy lời này.
Tiêu Thần không nhịn được run lên, đành phải quỳ trước mặt Triệu Mỹ Tuyết và Tiểu Nam Nam, nói với vẻ mặt không cam lòng: "Xin lỗi, tôi không nên xỉ nhục mọi người, là tôi miệng tiện, tôi xin lỗi hai người!"
Nhìn cảnh này.
Triệu Mỹ Tuyết ngây ngẩn cả người.
Cô có nằm mơ cũng không ngờ, có một ngày Tiêu Thần sẽ quỳ trước mặt mình nói xin lỗi.
Cho dù là thật lòng hay bị ép.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới hình ảnh này, cũng không dám nghĩ.
Cho nên giờ phút này cô có hơi không kịp phản ứng.
Ngược lại là Tiểu Nam Nam, cô bé quơ quơ bàn tay nhỏ của mình, khuôn mặt hưng phấn hoan hô nói: "Yê, ba ba thắng rồi, ba ba đánh ngã người xấu rồi, ba ba là siêu anh hùng!"
Nghe thấy lời này.
Vẻ mặt của Tiêu Thần đang quỳ trên mặt đất cực kỳ khó coi, hai mắt toàn là hàn quang.
Trong lòng anh ta âm thầm thề.
Chỉ cần lần này có thể trở về, bất luận như thế nào, mình nhất định phải để nhà họ Tiêu ra tay đối phó với Diệp Thu.
Đến lúc ấy.
Con đĩ Triệu Mỹ Tuyết này, và cả tiểu dã chủng Tiểu Nam Nam này, một tên cũng không bỏ qua! "Triệu nữ sĩ, cô có chấp nhận lời xin lỗi của anh ta không?
Nếu cô không chấp nhận, thì cứ để anh ta xin lỗi tiếp, xin lỗi đến khi cô chấp nhận thì thôi!"
Diệp Thu nhìn Triệu Mỹ Tuyết, mỉm cười nói.
"Không cần!"
Triệu Mỹ Tuyết lắc đầu, sau đó cô cúi đầu nhìn về phía Tiêu Thần, giọng điệu lạnh như băng nói: "Tiêu Thần, anh nghe kỹ đây, Triệu Mỹ Tuyết tôi chưa bao giờ có lỗi với anh, càng chưa từng làm mấy chuyện dơ bẩn mà anh nói. Mặc kệ anh có tin hay không, từ nay về sau, tôi và anh đều không còn dính líu gì với nhau nữa. Còn Nam Nam là con gái của một mình tôi, không có bất kỳ quan hệ gì với anh. Anh đi đi, tôi không muốn nhìn anh nữa!"
"Tôi..." Sắc mặt Tiêu Thần thay đổi rồi lại thay đổi, sau đó anh ta ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía Diệp Thu.
Anh ta cũng muốn đi rồi.
Nhưng Diệp Thu chưa nói gì, anh ta không dám đi.
"Nhớ lấy, sau này đừng có xuất hiện trước mặt Triệu nữ sĩ nữa, càng đừng tới quấy rầy Triệu nữ sĩ, nếu không, tôi gặp anh một lần, tôi đánh anh một lần, đánh cho đến chết thì thôi. Tôi không nói đùa với anh đâu!"
Diệp Thu vô cảm nói.
Giọng điệu lạnh như băng đó lập tức làm cho không khí xung quanh trở nên rét lạnh hơn rất nhiều.
Điều này làm cho Tiêu Thần không nhịn được run lên.
"Hiểu...Hiểu rồi!"
Tiêu Thần sợ tới mức vội vàng gật đầu.
"Còn không cút mau?"
Diệp Thu lạnh lùng nói.
Nghe thấy anh nói vậy.
Tiêu Thần như được đại xá, không dám tiếp tục do dự nữa, vội vàng đứng dậy chạy tới chiếc Hummer siêu dài, đỡ Mạc Côn bị Diệp Thu đá ngất xỉu trước đó vào trong xe, sau đó nhanh chóng bỏ chạy.
Nhìn chiếc Hummer siêu dài đi xa.
Triệu Mỹ Tuyết nhíu mày, hơi lo lắng nói: "Anh ta chắc chắn sẽ quay lại trả thù anh, tôi hiểu anh ta!"
"Thế thì cứ để anh ta quay lại đi, tôi nói rồi, gặp anh ta một lần sẽ đánh anh một lần, đánh cho đến chết thì thôi!"
Diệp Thu bình thản nói.
Giọng điệu đó, như thể là đang nói một chuyện rất bình thường vậy. Nhưng lại rất kiên định.
"Diệp tiên sinh, anh có điều không biết. Thế lực của nhà họ Tiêu ở Giang Châu rất lớn, bọn họ không chỉ nắm tài lực khổng lồ trong tay, ba giới chính thương quân* (chính trị, thương nhân, quân đội) đều có người của gia tộc bọn họ. Hai giới hắc bạch đều ăn, người bình thường khó mà chống lại! Mà hôm nay, anh đã vì tôi, coi như đã hoàn toàn đắc tội nhà họ Tiêu rồi, tôi thật sự xin lỗi anh!"
Triệu Mỹ Tuyết nhìn Diệp Thu, vẻ mặt áy náy nói.
"Không sao, đắc tội thì cũng đã đắc tội rồi, không cần phải lo lắng như vậy!"
Diệp Thu khoát tay, tùy tiện nói.
Với thân phận của anh, đừng nói là một gia tộc nhỏ ở cái thành phố Giang Châu.
Cho dù là những gia tộc giàu có hàng đầu trên thế giới cũng phải cúi đầu xưng thần trước mặt anh.
Tất nhiên, những điều này tất nhiên là anh sẽ không nói với Triệu Mỹ Tuyết.
"Diệp tiên sinh, hay là thế này đi. Tôi cho anh một khoản tiền, anh cầm số tiền này đi nơi khác, hoặc là ra nước ngoài tránh đầu sóng ngọn gió trước, đợi trận này qua đi thì anh trở về. Tôi sợ nhà họ Tiêu sẽ gây bất lợi cho anh, nếu anh có xảy ra chuyện gì bất trắc, tôi sẽ cắn dứt lương tâm!"
Triệu Mỹ Tuyết nhìn Diệp Thu, lo lắng đề nghị.
"Triệu nữ sĩ lo lắng quá rồi, tôi không sao, cô cứ yên tâm chăm sóc Tiểu Nam Nam là được. Cô không cần lo chỗ tôi, cho dù người của nhà họ Tiêu tới tìm tôi, tôi cũng có cách đối phó!"
Diệp Thu khoát tay, mỉm cười nói.
"Anh có cách đối phó thật sao?"
Triệu Mỹ Tuyết nửa tin nửa ngờ hỏi.
"Tất nhiên!"
Diệp Thu gật đầu, sau đó mỉm cười nói: "Được rồi, Triệu nữ sĩ, cô đừng nghĩ nhiều nữa, đưa tôi về nhà trước đi!"
"Được!"
Triệu Mỹ Tuyết gật đầu bất đắc dĩ, chỉ có thể tạm thời giữ chuyện này trong lòng, tính hôm khác nói tiếp...Khi Diệp Thu trở về nhà.
Đã gần tới mười giờ rồi.
Anh tưởng Lâm Thanh Nhã đã lên giường đi ngủ.
Nhưng vừa mở cửa ra nhìn một cái.
Lâm Thanh Nhã vẫn đang ngồi trên sô pha tầng một phòng khách xem ti vi.
Diệp Thu lập tức sửng sốt, vội vàng đi lên trước, cười hỏi: "Lâm tổng, đã muộn thế này rồi sao em còn chưa ngủ a!"
"Không buồn ngủ!"
Lâm Thanh Nhã lắc đầu, sau đó nhìn Diệp Thu hỏi: "Sao anh về muộn vậy?"
"Có đứa bạn mời đi ăn cơm, cho nên nói chuyện hơi lâu!"
Diệp Thu giải thích.
"Ừ!"
Lâm Thanh Nhã gật đầu như nghĩ tới cái gì đấy, do dự một lát, cô nhìn Diệp Thu rồi hỏi: "Phải rồi, sáng mai anh có thời gian không?"
"Ngày mai là thứ bảy, tất nhiên là có a!"
Diệp Thu gật đầu, mỉm cười hỏi: "Lâm tổng có gì phân phó?"