LÒNG TRA CÔNG MỖI NGÀY HOẢNG HỐT

Quý Chước bước nhanh về phía bãi đỗ xe ngầm, vừa mới chạm tay vào cửa xe thì một lực mạnh đã kéo phắt y ra. Người phía sau dùng một tay giữ chặt eo y, một tay ôm chân y rồi sau đó bế xốc y đến một chiếc xe khác, mở cửa xe rồi nhét y vào, mình cũng ngồi xuống, sau đó đóng cửa xe lại.

Quý Chước muốn giãy dụa, nhưng vì vóc dáng và sức mạnh hoàn toàn thua kém, thế nên y căn bản không có cách tránh thoát, chỉ có thể đỏ mắt trừng trừng nhìn gã.

“Rốt cuộc anh muốn thế nào?!”

“Anh chỉ muốn nói chuyện với em một lúc.” Cận Đình tựa vào ghế, uể oải: “Thế nhưng đến nói chuyện nghiêm túc em cũng không muốn nói với anh.”

“Giữa chúng ta chẳng có gì đáng nói cả.”

“Rốt cuộc gã đó có chỗ nào tốt hơn anh? Cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, hay là công phu giường chiếu tốt hơn?” Cận Đình nở một nụ cười, “Đúng rồi, em thế này thì hắn có thể thỏa mãn em hơn anh à?”

Mắt Quý Chước vằn đỏ hơn, trong lòng dâng lên cảm giác nhục nhã. Mặt y đỏ bừng nhìn chằm chằm về phía trước, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cả người căng cứng.

Cận Đình nhìn y mà lòng đau buốt, đột nhiên gã ý thức được mình đang nói cái gì. Hiện giỡ gã như một tên điên, cứ làm tổn thương người mình thích một cách không kiêng kỵ.

Cận Đình vội vã mềm giọng: “Quý Chước, xin lỗi, anh nói có chút không biết lựa lời. Hiện giờ anh chẳng còn gì cả, tình yêu, sự nghiệp, tất cả đã bị anh phá hỏng rồi.”

Gã lấy tay ôm mặt, đột nhiên khẽ nghẹn ngào. Chẳng ai ngờ được một thiên chi kiêu tử khi xưa lại có một ngày trở nên sa sút như vậy. Tình yêu của Quý Chước dành cho gã đã hoàn toàn không còn tồn tại, thậm chí đến đau lòng cũng không có. Đây chính là lựa chọn do chính Cận Đình làm ra, đi đến hôm nay đều là lỗi của gã.

Gã không đủ thâm tình, gã cho rằng lý trí có thể khống chế tất cả, gã không đủ hung ác tàn nhẫn, cuối cùng lại bị đủ loại tình cảm khống chế. Trong đó chỉ có một phần là vì tình yêu của gã, còn lại là kiêu ngạo, không cam tâm, hối hận và đố kỵ.

Cuối cùng, gã trở thành một kẻ thất bại, không còn gì cả.

Lúc Cận Đình ngẩng đầu lên, viền mắt gã đã hơi đỏ.

“Quãng thời gian này anh thường nằm mơ, mơ đến thời chúng ta còn học đại học. Trong đoạn tình cảm này, anh vẫn cho mình là người nắm giữ vị trí chủ đạo. Sau đó, anh mới phát hiện ra rằng anh sai rồi. Anh còn nhớ đến lần đầu tiên em tỏ tình với anh, lúc ấy em mặc sơ mi trắng, đội mũ bóng chày. Hôm ấy ánh nắng rực rỡ đẹp đến vậy, cứ như một bài thơ. Anh còn nhớ em viết thư tình cho anh, văn phong của em rất hay, tình yêu say đắm đơn thuần kia khiến trái tim vốn tĩnh lặng của anh đột nhiên nóng lên. Lễ Giáng Sinh, em đã tặng 999 ngôi sao tự tay mình gấp, còn nói mỗi năm sau này đều sẽ tặng cho anh… Em coi, những việc này anh vẫn còn nhớ rất rõ ràng.” Cận Đình nở một nụ cười thê lương, “Vì thế không phải là anh khống chế em, mà là em đã sớm bắt được anh rồi.”

Hiện tại, nụ cười rực rỡ đã không còn, những ngôi sao cũng mất, cái gì cũng chẳng có.

Người ấy đã hoàn toàn thuộc về một người khác rồi.

Cận Đình hít một hơi thật sâu, gã cảm thấy mù mờ, sau đó quay đầu lại nhìn Quý Chước. Y đang cúi đầu, vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, không biết tâm tư đã bay đến nơi nào.

Là đang nhớ người kia ư? Một chút thời gian cũng không muốn cho mình ư?

Cận Đình vươn tay ra nắm lấy cằm Quý Chước, ép y phải nhìn về phía mình. Mấy năm nay dường như Quý Chước chẳng có gì thay đổi, vẫn đẹp đẽ như vậy, tựa như con cưng của tạo hóa, đáng giá được giành những thương yêu tốt nhất.

Cận Đình đột nhiên tới gần.

Vẻ mặt của Quý Chước càng lạnh hơn: “Đủ rồi!”

“Không đủ. Râu được cạo sạch, còn tỉa lông mày, làm tóc. Quý Chước, những thứ này của em đều là chuẩn bị vì gã đó đúng không?” Cận Đình nở một nụ cười trào phúng, trong mắt cuộn trào sự cuồng điên.

Quý Chước mím chặt môi, không nói câu nào.

“Quý Chước, một ngày cuối cùng này em dành cho anh được không. Anh phải đi rồi, phải rời khỏi mảnh đất này, sáng mai phải lên máy bay rồi. Anh bảo đảm sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.” Ngữ khí của Cận Đình mềm xuống, nói như khẩn cầu.

Quý Chước quay phắt đầu sang.

Cận Đình buông y ra tựa đầu vào sau ghế, khẽ cười một tiếng.

Hai người cứ ngồi trên xe như vậy, không ai nói lời nào, không khí rất yên tĩnh.

Điện thoại Quý Chước không ngừng vang lên những tiếng ting ting, nhưng y không xem. Vẻ mặt của y rất bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng lại rất hoảng sợ. Y nghĩ, bây giờ có lẽ tên ngốc kia đã chờ đến sốt ruột lắm rồi, nhưng mà giờ Cận Đình cứ như tên điên, đã đứng bên mép giới hạn có thể phát điên bất cứ lúc nào, mình không thể kích thích gã ta được.

Điện thoại của Quý Chước đột nhiên vang lên, Cận Đình lập tức liếc nhìn sang. Quý Chước nhìn xuống số hiển thị rồi cúp máy, sau đó tắt máy.

Vẻ mặt Cận Đình dễ nhìn hơn một chút.

Sự trầm mặc lại lần nữa bao trùm lên trong xe.

Cũng vì Cố Xước vẫn bình yên vô sự nên Quý Chước mới đồng ý kiên trì đọ sức với gã, nếu như Cố Xước đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ y sẽ liều mạng với gã.

Cửa khách sạn.

Doorman* của khách sạn năm sao là một cậu doorman chuyên nghiệp, bình thường xử sự với khách như tiết trời xuân ấm áp, xử sự với người xấu lại nghiêm khắc như trời đông giá rét.

*Doorman là vị trí nhân viên đứng cửa với nhiệm vụ chính là túc trực ở cửa ra vào của khách sạn để hướng dẫn đỗ xe, mở cửa, đóng cửa giúp khách,…Tui thấy chuyển thành nhân viên giữ cửa thì không truyền tải hết ý nghĩa công việc, nên chuyển sang tiếng anh.

Thế nhưng bây giờ cậu ta rất muốn đánh người, lại còn là muốn đánh khách mời VIP cao cấp đặt phòng riêng.

Vị khách này vốn như một chú cún con bị bỏ rơi ngồi xổm trên bậc thang, thế nhưng xét thấy âu phục quý báu trên người hắn, còn chiếc đồng hồ hắn đeo trên tay có thể bù được tiền lương mười năm của mình, vì thế cũng không tạo ra ảnh hưởng xấu cho hình tượng khách sạn.

Nhưng mà hiện tại…

Cậu doorman đi sang bên trái, hắn cũng sang trái, cậu tiến sang phải, hắn cũng bước theo. Cậu doorman cũng mặc âu phục, cũng là một thanh niên đẹp trai, thế nhưng so với vị khách này cậu ta chính là người vượn cổ chưa tiến hóa hết.

Cậu doorman mang theo một chiếc đuôi nhỏ như vậy cũng thắt tim lắm chứ.

Có một chiếc xe lái tới, cậu trai hướng dẫn người đó đỗ xe lại, ai ngờ cái vị còn nhanh hơn cả cậu, hoàn toàn thay thế công việc của cậu ta. Hắn ta mở cửa xe rồi thò đầu vào cửa xem người trong xe là ai, sau khi nhìn xong mới để người ta lái xe đi.

“Ông chủ à, ông có thể vào khách sạn nghỉ ngơi được không?” Cậu doorman không nhịn được nữa mà phải hỏi.

“Nhưng vợ tôi còn chưa đến.” Tâm trạng của vị khách kia không được tốt lắm. Đôi mắt lam nhạt kia long lanh nỗi uất ức và bất an, khiến cậu trai doorman quên đây là một khách mời VIP, mà chỉ thấy người này như một chú cún cỡ bự đang chờ chủ nhân của mình.

Hóa ra là chờ vợ à.

Vị khách này đã chờ tầm mấy tiếng, từ sự phấn khởi ban đầu đã thành ngồi xổm trên bậc thang, cuối cùng lại trở thành cái đuôi nhỏ của mình, thay đổi tâm tình thế này nhìn một cái là biết ngay.

Khách đẹp trai lắm tiền rồi lại còn si tình, cậu trai giữ cửa cũng có mấy phần tò mò về vợ của người này. Rốt cuộc là quốc sắc thiên hương cỡ nào mới có thể thuần hóa một người đàn ông chất lượng cao thế này trở nên ngoan ngoãn nhỉ?

Cậu trai doorman thấy hắn thế này cũng đáng thương nên lại cố nhẫn nhịn, sau đó cậu lại đi sau hắn, chờ hắn nhìn xong mình lại lái xe đi.

Không phải.

Xe nào cũng không phải.

Gửi tin nhắn không trả lời, gọi điện thoại không ai nhận.

Liệu có phải mình đã chờ sai chỗ rồi không, vợ mình thấy mình không đến nên giận rồi, mới không nhận điện thoại?

Cố Xước nghĩ đến cái khả năng này liền lập tức móc điện thoại ra đọc đi đọc lại tin nhắn thật tỉ mỉ, lại hỏi cậu doorman xem có phải khách sạn này là chỗ duy nhất trong thành phố này có tên như vậy không. Chờ sau khi nhận được khẳng định của cậu ta, Cố Xước lại ỉu xìu.

Cố Xước cứ ngẩn người, hiện giờ hắn chẳng mong đợi gì cả, không mong bất kỳ món quà sinh nhật nào nữa, chỉ muốn được gặp Quý Chước là tốt rồi.

Chỉ cần nhìn thấy người ấy, ôm ôm người ấy, hôn hôn người ấy, đó đã là món quà sinh nhật tốt nhất rồi.

Trong lòng hắn vẫn còn một tia hy vọng yếu ớt, hay là điện thoại hết pin nhỉ? Cố Xước không tiếp tục cướp lấy công việc của cậu doorman nữa mà ngồi xuống bậc thềm, dùng ngón tay vẽ vòng vòng trên đất.

Chờ đến khi đếm đến 100 mà Quý Chước vẫn chưa tới thì hắn sẽ đi tìm y.

Cố Xước lặng lẽ đếm trong lòng. Càng đếm hắn lại càng thêm tủi thân, chờ lát nữa tìm được vợ, nhất định hắn phải trừng phạt y mới được!

Mãi đến tận khi một đôi chân xuất hiện trước mặt Cố Xước. Hắn ngẩng đầu lên nhìn người đến, không hề chớp mắt lấy một cái, chỉ lo người ấy sẽ biến mất, nhưng lại không nhịn được mà lấy tay dụi dụi mắt.

Mắt Cố Xước đã bị dụi đến đỏ bừng, người trước mặt vẫn còn, không hề biến mất.

Hình như Quý Chước tới rất gấp, tóc cũng rối tung lên. Tóc mái của y rũ xuống trán, sắc mặt hơi đỏ, hơi thở cũng khá gấp gáp.

Quý Chước ngồi xổm xuống trước mặt Cố Xước.

“Hứ.” Cố Xước ngoảnh đầu đi.

Quý Chước giơ tay ra chọt chọt vào mặt hắn.

Cố Xước cũng không quay đầu lại, Quý Chước liền sán tới hôn cằm hắn một cái.

“Xin lỗi, em đã đến chậm.”

Cố Xước tan vỡ, không thể kìm chế được nữa. Hắn ôm Quý Chước vào ngực, vốn hắn muốn bá đạo một chút, nhưng cuối cùng động tác lại vô cùng dịu dàng.

Cố Xước như một chú cún ngửi ngửi trên người Quý Chước, sau đó ngửi được một khí tức xa lạ.

Cố Xước cứng đơ người.

“Vừa nãy có chút chuyện…”

Cố Xước chặn miệng y lại: “Em đừng nói.”

Ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Chước bắt được một tia sợ hãi trong mắt Cố Xước, lòng mềm nhũn.

“Em…”

“Anh không để ý, bảo bối, chỉ cần em đến là tốt rồi.” Cố Xước nói, trong giọng hắn lại có chút hèn kém. Lòng Quý Chước càng mềm nhũn, y thật sự không chịu được việc tên ngốc này phải chịu nửa phần oan ức.

Cậu trai doorman vây xem bên cạnh đã sợ ngây người. Vị khách đẹp trai nhiều tiền hình như đã chờ được người hắn muốn chờ, sau đó hai người chẳng hề kiêng dè gì mà ôm lấy nhau, hôn nhau. Càng khiến cậu ta ngạc nhiên chính là vợ của vị khách đó lại là đàn ông. Có điều người đàn ông kia cũng thật đẹp trai, hai chàng trai đẹp ở bên nhau trông rất vui tai vui mắt.

Có điều…

Cậu doorman không nhịn được mà đi đến cắt ngang hai người này.

Quý Chước hoàn hồn quay đầu nhìn lại, liền thấy trước cửa khách sạn đã có một đám người tụ tập lại chăm chú nhìn hai người. Quý Chước khá thẹn thùng bèn vội vã chui ra khỏi vòng ôm của Cố Xước.

Cố Xước cũng đứng lên, hắn không nhìn những ánh mắt tò mò kia mà bế Quý Chước lên bước vào trong khách sạn.

Cửa là kiểu tự động, hai người họ đi vào cửa liền mở ra.

Quý Chước đẩy Cố Xước một cái: “Thả em xuống đi.”

Cố Xước lại càng ôm chặt hơn: “Anh không.” Hắn vùi mặt vào cổ Quý Chước: “Bảo bối, anh bị dọa muốn chết rồi.”

Trong đầu của hắn đã lướt qua vô số khả năng. Có phải vợ hắn đã xảy ra chuyện không? Hay là vợ hắn đột nhiên tỉnh ngộ, phát hiện mình không thương hắn nên mới không đến.

Khả năng nào hắn cũng sợ muốn chết.

Quý Chước nói: “Em đang trên đường đến thì gặp Cận Đình. Em mới nói chuyện nghiêm túc với gã một lần, toàn bộ ân oán tình thù đã xong hết rồi.”

Y không nói thì tên ngốc này sẽ nghĩ này nghĩ kia, sẽ tưởng tượng linh tinh, vì thế không bằng tự mình nói ra để hắn được yên tâm.

“Anh ghét gã đó.” Cố Xước nói.

“Em cũng ghét lắm.” Quý Chước nói.

“Tại sao?” Cố Xước nghiêng đầu nhìn y.

“Xuất giá tòng phu mà.” Quý Chước cười cười, gương mặt y hơi ửng đỏ, trong đôi mắt ngập tràn ý cười, nhưng ngữ khí của y lại nghiêm túc chưa từng thấy, “Cố tiên sinh, năm nay em hai lăm tuổi, mặt mũi đoan chính, không có sở thích bất chính nào, có nhà có xe, anh gả cho em nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi