LỘNG TRIỀU

Miêu Chấn Trung cười cười cầm con cờ trong tay như không biết nên đi vào đâu.

Long Ứng Hoa có vẻ không khống chế được tâm trạng mình, có lẽ là do trong thời gian này tâm trạng khá nôn nóng và khẩn trương nên cần một lỗ hổng để phát tiết.

- Không ai dễ dàng cả, đi đến bước này thì ai không muốn có một ngày bước lên tầm cao hơn? Có ai không hy sinh cuộc sống êm đềm của gia đình để cố gắng trong sự nghiệp chứ? Có ai không vì công việc mà nhiều đêm mất ngủ để suy nghĩ.
Long Ứng Hoa nói tiếp.

- Tôi không phủ nhận vấn đề bảo vệ môi trường của Vĩnh Lương có chuyện, nhưng đây đâu phải do Đảng ủy, chính quyền khóa này tạo ra. ra sao? Trách nhiệm do chúng tôi gánh vác ư? Có nhiều vấn đề phải phân tích tình hình cụ thể, đó mới là thái độ chịu trách nhiệm. Tôi cũng muốn đóng cửa hết các công ty gây ô nhiễm môi trường nhưng đâu có dễ. Nếu như làm vậy công nhân, nông dân làm ầm lên vì bọn họ không có công ăn việc làm, sẽ gây mất ổn định xã hội.

Miêu Chấn Trung đặt quân cờ lên bàn nhưng lại lập tức thu về như đang trầm ngâm trong thế cờ. Chẳng qua Long Ứng Hoa biết đối phương đang suy nghĩ lời mình nói.

- Bây giờ khảo sát chủ yếu là ở chỉ tiêu kinh tế, nếu phát triển chậm lại thì sẽ bị mắng, chúng tôi dám đóng cửa các công ty kia sao? Nông dân đi đâu làm thuê, thu tài chính và thu thuế từ đâu mà có? Tiền lương, thưởng của cán bộ từ đâu mà ra? Lấy gì để phát triển kinh tế? Đây đều là những vấn đề thiết thực mà Đảng ủy, chính quyền địa phương cần đối mặt.

Long Ứng Hoa đang nói rất vào, Miêu Chấn Trung đột nhiên thu tay, chuyển sang pháo rồi trầm giọng nói:
- Chiếu tướng.

Long Ứng Hoa ngẩn ra nhìn vào bàn cờ, lúc này y mới lấy lại bình tĩnh chuyển tướng sang bên tránh bị chiếu.

- Có đôi khi phải biết cách điều chỉnh công việc trung tâm, như vậy mới có thể nắm quyền chủ động.
Miêu Chấn Trung rất tự nhiên rút pháo về ăn một quân tốt sang sông của đối phương.
- Ứng Hoa, ở điểm này tôi nghĩ anh cần học tập Triệu Quốc Đống.
Long Ứng Hoa có chút không cam tâm nhưng rất nhanh ngậm miệng lại.

- Anh đừng không phục, tôi thừa nhận anh có công lao lớn đối với sự phát triển kinh tế của Vĩnh Lương, nhưng anh có thừa nhận công lao của anh cũng do hai khóa trước tạo trụ cột không? Không có bọn họ tạo trụ cột, Vĩnh Lương có thể phát triển nhanh như vậy không? Đương nhiên bọn họ cũng để lại hậu họa nhưng vẫn hơn kẻ hai bàn tay trắng mà.
Miêu Chấn Trung nghiêm túc nói:
- Anh lại xem biến hoá của Ninh Lăng đi. Anh có cho rằng sau khi Triệu Quốc Đống tới Ninh Lăng, biến hoá của Ninh Lăng nhỏ hơn Vĩnh Lương không? So sánh về kết cấu sản nghiệp giữa Ninh Lăng và Vĩnh Lương xem, xem bên nào thích hợp và có tiềm lực phát triển hơn?

- Là một cán bộ lãnh đạo thì phải biết cách học hỏi chứ không phải tự cao, không coi ai vào đâu.
Miêu Chấn Trung không hề khách khí phê bình Long Ứng Hoa.

- Vĩnh Lương có điểm mạnh của Vĩnh Lương, Ninh Lăng cũng có ưu thế của mình. Anh là Bí thư thị ủy Vĩnh Lương thì cần phải rộng lượng hơn, phải biết cách phân tích sở trường của người khác.

Trước đây Vĩnh Lương không bao giờ coi Ninh Lăng “vùng nhà quê” vào mắt. Nhưng khi “kẻ nhà quê” này nổi lên khiến cho Vĩnh Lương trở nên bất an. Nó có thể chấp nhận việc An Đô luôn đứng đầu tỉnh, thậm chí chấp nhận Miên Châu, Kiến Dương đứng trên mình, nhưng không thể chấp nhận Ninh Lăng vượt qua mình. Tâm trạng này không chỉ có mình Long Ứng Hoa mới có, hầu hết cán bộ Vĩnh Lương đều có tâm lý này.

Bởi vì vậy nên mới làm Long Ứng Hoa trở nên nôn nóng bất an. Đối mặt với Ninh Lăng quật khởi, đối mặt với Triệu Quốc Đống đang dần từng bước thành đối thủ cạnh tranh lớn nhất của mình, Long Ứng Hoa trở nên mất cân bằng là bình thường. Cũng may Long Ứng Hoa đã nhận ra điểm này.

- Làm một lãnh đạo nếu anh không thừa nhận được khuyết điểm của mình, tiếp nhận sở trường của đối phương, vậy bản lĩnh của anh chỉ có hạn. Dù Tỉnh ủy chọn có ra sao, tôi cũng không hy vọng anh vì mất cái này mà mất đi những thứ vốn có của mình.
Miêu Chấn Trung nói làm Long Ứng Hoa trầm ngâm suy nghĩ. Chẳng lẽ Miêu Chấn Trung đây là ám chỉ mình sẽ thất bại sao? Không, không thể, Long Ứng Hoa vô thức lắc đầu, y tuyệt đối không muốn thừa nhận điểm này. Vì chuyện này y đã tích súc lực lượng nhiều năm, dù là ai cũng không thể ngăn y lên chức.

Triệu Quốc Đống không biết mình đang được nhiều người thảo luận. Hắn biết bây giờ Tỉnh ủy sắp nghiên cứu nên không còn suy nghĩ quá nhiều mà an nhàn hưởng thụ thời gian còn lại ở trường Đảng. Trình Nhược Lâm cởi đôi giày thể thao co chân lên ghế.

Nơi đây là ngoại ô nên không còn quá ồn ào như nội thành Bắc Kinh. Không ai biết Triệu Quốc Đống đã sớm có một căn biệt thự sang trọng ở đây.

Về sau Trình Nhược Lâm mới biết nơi này đã bị các nhà giàu có mua sạch, xây dựng thành biệt thự, có người dùng làm câu lạc bộ tư nhân, có người dùng làm nhà ăn riêng cung cấp cho mình và bạn bè hưởng thụ.

Chỉ một câu là khi anh có nhiều tiền anh muốn làm gì cũng được.

Triệu Quốc Đống rất thích phong cách cổ điển ở nơi đây. Trước mặt là hồ nước trồng nhiều cây liễu, bên trên hồ còn có cầu đá cùng với nhiều bàn ghế đá dùng làm nơi khách dừng chân ở ven hồ.

Đức Sơn bây giờ xem ra cũng biết một điều đó là không nên ra vẻ hiểu biết mà chỉ trỏ tay chân, rất nhiều việc y đều thuê chuyên gia đi làm, ít nhất tránh mất mặt với bạn bè.

Nơi này là một căn biệt thự do Đức Sơn mua, nó nằm cạnh hồ nước với diện tích không nhỏ. Theo Đức Sơn nói thì y chú trọng ở đây có dòng nước sống, yên tĩnh, bí ẩn, cũng là do bạn bè giới thiệu.

Ngay sau đó bạn y cũng giới thiệu một kiến trúc sư nổi tiếng để thiết kế lại nơi này, Đức Sơn cũng đồng ý và bị mất thêm không ít tiền.

Triệu Quốc Đống mặc dù ở Bắc Kinh hơn hai tháng nhưng cũng không nghĩ tới sẽ dùng đến chỗ bí ẩn này của Đức Sơn. Cổ Tiểu Âu cùng Từ Xuân Nhạn đến đều chỉ đêm là đi, ai có thời gian sang đây chứ.

Chẳng qua Trình Nhược Lâm bây giờ đã rất nổi tiếng, cô lại thích yên tĩnh, thêm nữa Đức Sơn luôn khoe khoang với ông anh là biệt thự mình có phong cảnh đẹp như thế nào, vì thế Triệu Quốc Đống cũng thử tới một lần.

- Quốc Đống, em không thấy anh có vẻ gì là khác lạ cả, chẳng lẽ anh không quan tâm đến cơ hội lần này sao?
Trình Nhược Lâm gỡ kính mắt xuống, vuốt mái tóc đang bị gió thổi tung bay:
- Có vài thứ anh không tranh thì nó sẽ không thuộc về anh.

- Sao em biết anh không tranh? Tranh hay không không do hình thái, cũng không phải do ai nhảy ra là được.
Triệu Quốc Đống cười cười. Trình Nhược Lâm đây là nhắc hắn về việc Long Ứng Hoa đang hoạt động rất nhiều, Trình Nhược Lâm cũng nghe bạn bè nói về việc này. Chẳng qua điều Triệu Quốc Đống có thể làm thì hắn đã làm, bây giờ chỉ còn đợi cuộc đấu vào sáng thứ hai tuần tới mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi