LỘNG TRIỀU

Cận Lỗi vội vàng đi lên bắt chặt tay đối phương:
- Bí thư Triệu.

- Đừng khách khí như vậy, hơn 10 năm trước tôi chỉ là một nhân viên cảnh sát trong đội ngũ công an đi theo sếp Khâu học việc.
Triệu Quốc Đống thấy đối phương khá câu nệ nên xua tay nói:
- Đều là người một nhà không nên câu nệ như vậy. Sếp Khâu là lão lãnh đạo của tôi, cũng là đại ca của tôi, ngày sau không chừng tôi lên An Đô có chuyện phiền phức còn cần nhờ phân cục Cận giúp đó.

- Bí thư Triệu, ngài mới khách khí, ngài gọi thẳng tên tôi là được.
Cận Lỗi thấy đối phương hơi hào sảng nên cũng bình tĩnh lại chút.
- Sếp Khâu cũng là lão lãnh đạo của tôi, tôi ở Thiên Hà học được không ít từ sếp.

- Ha ha, xem ra chúng ta là sư huynh đệ đồng môn rồi.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói:
- Hôm nay làm phiền anh, tôi vốn muốn nhờ sếp Khâu tìm người đưa tôi về, không ngừ sếp Khâu lại tìm lãnh đạo to như vậy, đúng là làm tôi xấu hổ không dám nhận.

- Được rồi Quốc Đống, cậu cũng đừng có khiêm tốn như vậy. Cận Lỗi còn trẻ, tiền đồ còn dài. Tôi mang cậu ta đến gặp cậu một chút, về sau không chừng có lúc cậu giúp được. Cậu coi như lập tức thành Lãnh đạo tỉnh ủy rồi, về sau cậu nhớ đến Cận Lỗi một chút là được.

Khâu Nguyên Phong rất thoải mái, Triệu Quốc Đống nói đã nâng y lên rât cao. Y đã trên 50, không gian tiến lên là có hạn nhưng Cận Lỗi lại khác. Nếu Triệu Quốc Đống có thể giúp thì Cận Lỗi có thể sẽ phát triển nhanh hơn nữa.

- Ha ha, sếp Khâu, anh nói như vậy tôi còn có thể nói gì nữa? Cận Lỗi, về sau liên lạc nhiều là được. Sếp Khâu có số điện thoại của tôi, anh cũng hay tới Ninh Lăng một chút, coi như trao đổi kinh nghiệm với cảnh sát Ninh Lăng chúng tôi.
Triệu Quốc Đống cười ha hả nói.

Xe chạy từ An Đô đến Ninh Lăng chỉ mất hai tiếng rưỡi. Cận Lỗi lái xe vừa nhanh vừa ổn, Triệu Quốc Đống và Khâu Nguyên Phong ngồi sau nói chuyện.

Khâu Nguyên Phong hỏi Triệu Quốc Đống về việc học ở trường Đảng, Triệu Quốc Đống cũng giới thiệu qua một chút. Triệu Quốc Đống cũng hỏi về con gái Khâu Nguyên Phong học thế nào. Con gái Khâu Nguyên Phong thi vào đại học An Nguyên coi như làm Khâu Nguyên Phong tự hào. Chẳng qua bây giờ thi vào đại học dễ, tìm công việc hài lòng lại khó, mấy năm sau tốt nghiệp còn lo tìm việc làm là không dễ.

Hai người cố ý tránh đề tài về yy, mãi tới khi đến Ninh Lăng, Khâu Nguyên Phong và Triệu Quốc Đống xuống xe đi ra ngoài mới nói đến chính đề.

- Cậu định nói chuyện với cục trưởng Lưu như thế nào?
Khâu Nguyên Phong châm thuốc hút và nói.

- Tôi vẫn chưa nghĩ ra, nhưng tôi nghĩ mình nên nói chuyện riêng với Lưu ca. Tôi nghĩ y cũng có thể cảm thấy tôi đã nhận ra gì đó cho nên lâu như vậy hai bên vẫn không có liên lạc.
Triệu Quốc Đống khẽ thở dài một tiếng:
- Tôi bây giờ còn không rõ Lưu ca nghĩ gì nữa? Y thật sự thiếu tiền vậy sao? Nhưng đã mấy năm rồi thì thứ y cần cũng có đủ rồi mà.

Khâu Nguyên Phong lắc đầu nói:
- Vấn đề này khó phán đoán, có vài người theo địa vị thay đổi khiến tư tưởng thay đổi, tôi cũng không thể giải thích. Tôi lo cậu có nói chuyện mà cục trưởng Lưu không nghe thì cậu định làm như thế nào?

Triệu Quốc Đống ngẩn ra, lắc đầu nói:
- Tôi không biết.

- Vậy thì hơi phiền đó. Cậu đã đẩy tấm rèm ra mà không cơ sở kết quả gì thì có thể dẫn tới hậu quả khó có thể đoán trước.
Khâu Nguyên Phong nhíu mày nói:
- Cậu phải chuẩn bị tư tưởng mới được.

- Vậy Khâu ca, anh thấy tôi nên làm như thế nào?
Triệu Quốc Đống có chút buồn bực nói.

- Tôi cũng không xác định được. Tính cách của cục trưởng Lưu thì cậu cũng biết đó, bước ra rồi mà muốn y lùi lại sợ là rất khó khăn.
Khâu Nguyên Phong do dự nói.

- Chúng ta chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn Lưu ca càng lún càng sâu không làm gì sao? Tôi không làm được.
Triệu Quốc Đống rất kiên quyết nói:
- Dù như thế nào tôi cũng phải thử một lần, ít nhất cũng là hết lòng. Tôi cũng hy vọng y cảm nhận được ý tốt của tôi.

- Ừ nhưng mà Quốc Đống, tôi phải nhắc cậu là cậu nên chuẩn bị tư tưởng từ trước đó.
Khâu Nguyên Phong thở dài một tiếng.

Khi Triệu Quốc Đống được xe Audi đón, Khâu Nguyên Phong mới có chút mệt mỏi lên xe.

- Sếp Khâu, về An Đô chứ?
Cận Lỗi thấy Khâu Nguyên Phong có chút nặng nề nên hơi kinh ngạc.

- Ừ, về thôi.
Khâu Nguyên Phong gật đầu cố làm mình tỉnh táo lại.
- Cận Lỗi, Triệu Quốc Đống là một người bạn đáng quan hệ. Cậu ta cũng thích kết bạn nhưng điều kiện là phải hòa hợp. Tôi thấy Triệu Quốc Đống có ấn tượng khá tốt với cậu, lúc rảnh có thể liên lạc nhiều. Cậu ta về An Đô cũng không ít, mọi người có thể hẹn nhau ngồi lại. Hai người tuổi chênh không nhiều sẽ có nhiều ngôn ngữ chung. Không nên vì chức Thường vụ tỉnh ủy của cậu ta hù dạo, cậu ta là người khá trẻ trung, tôi tin hai người có thể chơi thân với nhau.

Cận Lỗi đương nhiên hiểu ý của Khâu Nguyên Phong, có thể làm quen được với một vị Thường vụ tỉnh ủy sẽ có tác dụng rất lớn đối với con đường làm quan của mình sau này.



Chung Dược Quân có chút xuất thần nhìn lá trà trong chén. Chén trà xanh với màu khá đẹp luôn làm người ta vui mắt.

Triệu Quốc Đống trong hội nghị thường vụ Tỉnh ủy đánh bại Long Ứng Hoa để được đề cử làm Thường vụ tỉnh ủy đã tạo chấn động không hề nhỏ. Long Ứng Hoa làm Bí thư thị ủy bao năm rồi? Y chẳng những khiến Vĩnh Lương có tổng GDP đứng thứ hai toàn tỉnh, hơn nữa còn có quyền lực tuyệt đối ở Vĩnh Lương, nghe nói còn có quan hệ khá rộng trên Trung ương nhưng cuối cùng vẫn thất bại.

Có rất nhiều lời đồn về nội dung hội nghị đó nhưng có một điều rất rõ ràng, nghe nói Long Ứng Hoa chỉ được một mình Miêu Chấn Trung ủng hộ, 12 thường vụ khác vốn tưởng có nhiều người ủng hộ Long Ứng Hoa hoặc đứng trung lập lại rõ ràng tỏ thái độ ủng hộ Triệu Quốc Đống. Vì thế mấy người ủng hộ Triệu Quốc Đống gồm Nhâm Vi Phong, Hàn Độ, Dương Kính Quang còn chưa tỏ thái độ thì cuộc chiến này đã kết thúc.

Theo Chung Dược Quân biết thì Long Ứng Hoa nhất định phải có quan hệ tốt với Đinh Sâm, Liêu Vĩnh Đào chứ. Nhưng hai vị này lại không hề do dự ủng hộ Triệu Quốc Đống. Còn Hác Mộng Hiệp và Ba Kiên Cường vốn nghĩ không có chút quan hệ gì với Triệu Quốc Đống lại là hai người đầu tiên lên tiếng ủng hộ Triệu Quốc Đống. Qua đó mới khiến Long Ứng Hoa hoàn toàn thất bại.

Mặc dù mấy vị thường vụ khác tỏ thái độ cũng không có ý nghĩa, nhưng thực lực hai bên chênh quá xa nghe ra đúng là quá khó tin. Chung Dược Quân thậm chí còn biết Đàm Lập Phong không có ai nhắc tới.

Tần Hạo Nghiên khi gọi điện đã nói rất rõ với Chung Dược Quân. Triệu Quốc Đống sở dĩ có thể lên không chỉ vì kinh tế Ninh Lăng hai năm qua có tốc độ tăng trưởng cao, càng quan trọng hơn chính là hệ thống kinh tế của Ninh Lăng có khả năng phát triển lâu dài, nó khác hẳn với mấy ngành truyền thống của Vĩnh Lương đang bị ảnh hưởng rất lớn. Điểm này đã khiến mấy vị thường vụ vốn không đồng tình với Triệu Quốc Đống lại chấp nhận hắn mà điển hình là Hác Mộng Hiệp.

Kinh tế trụ cột quyết định kiến trúc thượng tầng, mà chính sách của Ban Tổ chức cán bộ Trung ương lần này đã chỉ rõ điểm đó. Vị thường vụ này phải là người đứng đầu nơi có công tác kinh tế phát triển mạnh.

Triệu Quốc Đống được Tỉnh ủy đề cử chính là đột phá lớn, đây là vị Bí thư thị ủy đầu tiên ngoài An Đô vào Tỉnh ủy, ngay cả Miên Châu trước đây cũng không có vinh dự này.

Mặc dù một vị Thường vụ tỉnh ủy này không chắc chắn sẽ lưu lại lâu dài cho Bí thư thị ủy Ninh Lăng, nó có thể chuyển sang mấy nơi khác nếu các nơi khác phát triển nhanh hơn. Nhưng ít nhất Ninh Lăng chiếm được suất đầu tiên, anh chiếm tiên cơ, sau đây anh muốn rút chức này đi là không dễ dàng.

Triệu Quốc Đống đạt được tư cách Thường vụ tỉnh ủy không thể nghi ngờ sẽ tăng quyền lực của hắn ở Ninh Lăng. Đối với điểm này Chung Dược Quân cũng không quá mâu thuẫn. Theo y thấy tính cách của Triệu Quốc Đống sẽ không vì đạt được danh hiệu này mà thay đổi mấy. Trên thực tế mình và hắn có quan điểm khá nhất trí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi