LỘNG TRIỀU

Lăng Chính Dược cũng không dùng giọng nói quá kinh ngạc để tăng sức thuyết phục mà lại dùng giọng điệu rất bình thản để đưa ra nghi vấn về Triệu Quốc Đống. Người hiểu tính của Lăng Chính Dược đều hiểu rõ đây là Lăng Chính Dược kiên quyết phản đối. Điều này làm cho cả Chư Hiền và Trương Nhược Cốc đều thấy bất an. Làm Phó trưởng ban thường trực, thái độ của Lăng Chính Dược là khá quan trọng. Mặc dù không có quyền bác bỏ trực tiếp nhưng Chư Hiền không thể không cân nhắc đến thái độ của Lăng Chính Dược.

- Ừ, lão Lăng nói cũng có lý, chẳng qua Tỉnh ủy An Nguyên nếu như đã xác định lựa chọn đồng chí Triệu Quốc Đống thì lý do của bọn họ là gì?
Chư Hiền rất tự nhiên nhìn người đàn ông trung niên ngồi đối diện với mình.

- Căn cứ ý kiến mà Tỉnh ủy An Nguyên báo lên, bọn họ cho rằng đồng chí Triệu Quốc Đống khi làm Bí thư thị ủy Ninh Lăng đã có thành tích đặc biệt xuất sắc. Năm ngoái Ninh Lăng có tốc độ tăng trưởng đứng đùa cả nước, GDP và thu tài chính cũng tăng mạnh, hơn nữa năm nay khi kinh tế cả nước phát triển chậm lại mà Ninh Lăng vẫn duy trì tốc độ tăng trưởng cao. Vì thế bọn họ nhất trí quyết định đề cử đồng chí Triệu Quốc Đống.
Lăng Chính Dược nhướng mày định nói xen vào nhưng không ngờ Chư Hiền lại nhìn sang Trương Nhược Cốc và hỏi:
- Lão Nhược, ý kiến của anh là gì?

Lăng Chính Dược chỉ có thể ngậm miệng, đầy tức giận uống ực một hớp nước.

- Trưởng ban Chư, tôi cảm thấy chúng ta cần tin tưởng sự phán đoán của Tỉnh ủy An Nguyên, tin rằng Đảng ủy An Nguyên hiểu tình hình trong tỉnh hơn là chúng ta.
Trương Nhược Cốc lạnh nhạt nói:
- Vừa nãy lão Chu không phải đã nói Tỉnh ủy An Nguyên đề cử đồng chí Triệu Quốc Đống là vì Ninh Lăng có tốc độ phát triển cực nhanh khi cậu ta làm Bí thư thị ủy, sáng tạo kỳ tích Ninh Lăng. Tôi còn nhứ Nhật báo Nhân dân cùng " Nhật báo kinh tế đều có bài viết về sự phát triển của Ninh Lăng. Hơn nữa năm nay Ninh Lăng vẫn có tốc độ phát triển nhanh dù Trung ương có chính sách khống chế vĩ mô. Tôi nghĩ Tỉnh ủy An Nguyên nhất định là căn cứ vào nguyên nhân này nên mới đề cử Triệu Quốc Đống.
- Lão Hầu, anh thấy sao?
Chư Hiền như không thấy Lăng Chính Dược đang nhíu mày.

- Ừ, đây đúng là một vấn đề. Ý kiến của Tỉnh ủy An Nguyên theo lý thuyết nên tôn trọng, ý kiến của lão Trương cũng có lý. Chẳng qua ý kiến của ban đã rất rõ ràng, chủ yếu nhằm vào Bí thư thị xã có kinh tế phát đạt. Một thị xã có GDP đứng thứ sáu An Nguyên, dù năm nay có tốc độ tăng trưởng cao thì sao có thể gọi là nơi có kinh tế phát đạt?
phó trưởng ban Hồ Đức Quảng nói:
- Ở điểm này tôi không biết Tỉnh ủy An Nguyên giải thích như thế nào?

Chư Hiền có chút buồn bực. Lão Hầu này luôn nói vòng vo khi chuyện không liên quan đến y, rất khó nghe ra ý thực sự của y.
- Lão Hầu, ý của anh là gì?
Chư Hiền nói thẳng.

- Ồ, Trưởng ban Chư, tôi cảm thấy có phải là nên trao đổi với Tỉnh ủy An Nguyên một chút, hỏi bọn họ giải thích như thế nào về vấn đề này?
Hồ Đức Quảng biết không trốn được vấn đề này nên đành nói.

Chư Hiền lắc đầu, ý này chẳng khác gì không nói. Hội nghị thường vụ Tỉnh ủy An Nguyên đã báo kết quả lên, bây giờ anh hỏi làm gì? Ngoài việc chứng minh mình vô năng ra thì không nói rõ được gì.

Thấy thái độ Chư Hiền có chút thay đổi, Lăng Chính Dược hơi động tâm nên chủ động nói xen vào:
- Trưởng ban Chư, tôi thấy ý của lão Hầu có thể suy xét. Tỉnh ủy An Nguyên giải thích không rõ ở điểm này, chúng ta không thể vì một nơi đạt được danh hiệu gì đó hoặc là điểm sáng kinh tế trong thời gian ngắn mà coi đó là thành tích cá nhân của ai đó. Tôi thấy chúng ta cần phải thực hiện tinh thần chính của ban, đây không phải là chế độ phúc lợi khen thưởng mà là khẳng định công tác của một nơi. Ngoài ra tôi vẫn kiên trì với ý kiến của mình. Đó chính là Triệu Quốc Đống không thích hợp, tuổi, lý lịch mặc dù không phải nhân tố chủ yếu nhưng tổng hợp nhiều nhân tố thì thấy có vẻ đột ngột. Tôi đề nghị ban cần phải thận trọng cân nhắc.

- Thái độ của Tỉnh ủy An Nguyên là rất rõ ràng, bọn họ cũng không phải nghĩ không ra vấn đề gì. Ninh Lăng phát triển nhanh và liên tục có lẽ là lý do bọn họ lựa chọn Triệu Quốc Đống.
Chư Hiền bình tĩnh nói.

- Mấy hôm trước tôi có nói chuyện với Phó Thủ tướng Giác Hoa về việc lựa chọn Thường vụ tỉnh ủy mới lần này. Phó Thủ tướng nói với tôi là trong nước khi bồi dưỡng và sử dụng cán bộ cần cân nhắc đến các cán bộ có tính sáng tạo, tiến thủ, nhất là việc sử dụng người đứng đầu ở vài khu vực quan trọng. Nếu như chọn đúng một cán bộ sẽ có tác dụng thúc đẩy lớn đối với sự phát triển của một nơi.
Lăng Chính Dược nghe Chư Hiền nói vậy không khỏi biến sắc.

- Chúng ta trước đây khi lựa chọn cán bộ vẫn còn khá coi trọng mấy nhân tố như bằng cấp, lý lịch, tuổi, thậm chí số năm nhận chức. Nhưng tôi thấy theo thời đại thay đổi thì cán bộ trẻ tuổi lên vị trí quan trọng là xu thế tất nhiên. Mấy nhân tố như bằng cấp, lý lịch chỉ mang tính tham khảo mà thôi. Chỉ cần không vi phạm nguyên tắc thì tôi thấy không nên quá chú ý đến vấn đề này.
Chư Hiền nói khá hăng hái.

- Tháng trước tôi tới Nam Việt khảo sát công tác của cán bộ đã trao đổi với đồng chí Ninh Pháp. Đồng chí Ninh Pháp tỏ vẻ Tỉnh ủy Nam Việt bọn họ khi sử dụng cán bộ sẽ không bị một nhân tố nào ảnh hưởng, thậm chí muốn phá vỡ thể chế, tuyển hiền tài, nhất là vị trí quan trọng càng cần sử dụng cán bộ giỏi về phát triển kinh tế, đảm bảo cho kinh tế Nam Việt phát triển. Tôi rất đồng ý với quan điểm này, ban cũng đang cân nhắc tổng kết kinh nghiệm của Nam Việt.

Mọi người tham gia hội nghị nghe ra không ít vấn đề từ trong đó. Chư Hiền mặc dù không rõ ràng bác bỏ ý kiến của Lăng Chính Dược nhưng hàm nghĩa đã rất rõ đó là không dựa vào độ tuổi, lý lịch, đó không phải nhân tố quyết định để đề bạt một cán bộ. Xác định một cán bộ có phù hợp đề bạt hay không là phải xem y có đáp ứng được yêu cầu công việc hay không mà thôi. Trương Nhược Cốc cùng Hầu Đức Quảng đều khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý với ý kiến của Chư Hiền. Lăng Chính Dược lại khẽ thở dài một tiếng. Chư Hiền quá lợi hại, chỉ một hai câu là bác bỏ hoàn toàn ý kiến của mình. Lăng Chính Dược biết mình là Phó trưởng ban thường trực tuy bình thường có quyền lực nhưng vẫn chỉ là một phó trưởng ban. Mọi lời nói, hành động cũng chỉ giới hạn ở cấp phó trưởng ban mà thôi.

Không thể nghi ngờ Chư Hiền lúc trước cố ý làm mình cùng với Trương Nhược Cốc nói ra quan điểm, sau đó y đứng trên cao mà đánh giá một phen, căn bản là không cho anh bất cứ cơ hội dẫn dắt tiết tấu hội nghị. Không hổ là Trưởng ban tổ chức cán bộ Trung ương, giỏ khống chế tiết tấu. Chẳng qua Lăng Chính Dược tự nhận không phải mình không có cơ hội phản kích.

- Trưởng ban Chư, lần này chỉ thị của ban là rất rõ ràng. Tỉnh ủy An Nguyên nếu đã đề cử Triệu Quốc Đống thì nói rõ bọn họ tán thành sự phát triển của Ninh Lăng. Tôi không phủ nhận năng lực của Triệu Quốc Đống, chỉ là Ninh Lăng đứng thứ sáu về GDP của An Nguyên có vẻ không quá thuyết phục, tôi lo sẽ tổn thương tình cảm của các đồng chí khác.
Lăng Chính Dược ra vẻ khó xử.

- Lão Lăng, tôi nghĩ vấn đề này nên để An Nguyên tự mình giải quyết, chúng ta không nên lo chuyện bao đồng.
Chư Hiền cười nói:
- Tỉnh ủy An Nguyên nếu có quyết định như vậy thì bọn họ có lý do của mình. Tôi tin hội nghị thường vụ Tỉnh ủy với nhiều thường vụ thì trí tuệ chính trị của bọn họ là không có gì để nghi ngờ.
Lăng Chính Dược nghe xong vẫn như định phản dối.

Chư Hiền cũng có chút buồn bực. Đề cử Triệu Quốc Đống thực ra từ khi đưa lên đã tạo ra tranh luận, y lúc ấy cũng không quá đồng tình với đề cử này. Y cho rằng Tỉnh ủy An Nguyên cân nhắc còn thiếu sót. Tuổi, lý lịch mặc dù không phải nhân tố quyết định nhưng cũng không thể bỏ qua không nhắc tới. Mới 34 tuổi đã vào Thường vụ tỉnh ủy rất khó làm người ta tán đồng. Nhưng Trương Nhược Cốc rõ ràng rất coi trọng Triệu Quốc Đống, sau đó Ninh Pháp lại gọi điện tới nói về Triệu Quốc Đống. Nó làm Chư Hiền cảm thấy Triệu Quốc Đống không đơn giản chỉ giỏi làm kinh tế.

Chư Hiền không rõ tại sao Lăng Chính Dược mãi cứ phản đối Triệu Quốc Đống, là nhằm vào Tỉnh ủy An Nguyên hay chỉ là bản thân Triệu Quốc Đống.

Ngay khi Chư Hiền đang suy nghĩ, Lăng Chính Dược cũng đang khẩn trương suy nghĩ đối sách. Lăng Chính Dược cũng đang thử thăm dò giới hạn của Chư Hiền để có thể đưa ra quyết định cuối cùng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi