LONG TỬ TRÙNG SINH CHI SỦNG PHI


Nàng là Ô Tuyên Tĩnh Ngọc, nàng là thứ nữ do một nô tì sinh ra, nàng xuất thân bần hèn, không thể sánh bằng vị đích tỷ có mẫu thân là nhất phẩm phu nhân của thái y đương triều.

Nàng lớn lên trong sự khinh thường của gia tộc và dè bỉu của gia nhân, nàng vì sinh mẫu, cố gắng phấn đấu, cố gắng học hỏi, khó khăn trở thành đứa trẻ thông thạo y dược nhất của gia tộc.

Nàng là...Ô Tuyên Tĩnh Ngọc.

Năm nàng thập lục, trong lễ hội nhân gian, lần đầu nàng gặp hắn....

Thiếu niên ánh mắt sáng ngời nhìn đèn Khổng Minh tự do sáng rực cả bầu trời, nàng...đã yêu hắn ngay từ ánh nhìn đầu tiên.

Đêm đến nàng mơ hồ họa ra chàng thiếu niên đó, nhìn đến ngẩn ngơ, tự tấm tắc, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy nam nhân đẹp đến thế.

Hoàng thượng ban hôn cho thái tử , lập tiểu thư Mạn gia làm thái tử phi, lập đích tỷ của nàng làm trắc phi.

Phủ thái y sáng một màu đỏ rực trang hoàng, đích tỷ như con khổng tước vểnh cái đuôi cao nhìn mọi người, thái tử gia sau này kế thừa hoàng vị, đích tỷ chắc chắn sẽ ở vị trí trên tứ phi, điều này làm cho phụ thân và mẫu thân vui mừng vô cùng, sớm đã đem nàng ra dè bỉu.

" Tài giỏi thì đã sao? Cũng không bằng đại tỷ xinh đẹp, được gả vào hoàng thất "

Tỷ tỷ gả cho thái tử không bao lâu thì mời các tỷ muội qua phủ chung vui, là nghe nói tỷ tỷ nhận vô vàn sủng ái.


Nàng đến vương phủ cùng tỷ muội, đó là lúc nàng gặp lại hắn, nàng càng không ngờ hắn lại là thái tử gia, phu quân của tỷ tỷ.

Tâm tư giấu kín của nàng dường như chỉ giống hạt băng nhỏ, chỉ cần chạm một cái sẽ tan ra.

Tỷ muội người nào cũng quá chén, tỷ tỷ cho gia nhân sắp xếp các nàng mỗi người một phòng nghỉ ngơi trước.

Nàng quyết định đem tâm tư của mình giấu kín, chỉ là không ngờ đêm hôm đó thái tử quá chén, đã xông vào phòng của nàng, cưỡng đoạt thân thể.

Lúc nàng tỉnh lại, đã thấy hắn ngồi ở đầu giường, mày kiếm chau lại, dường như hắn không thích nàng.

" Ngươi là tiểu thư phủ nào? "

Nàng lấy áo mỏng khoác lên mình, cúi đầu liếc qua vệt lạc hồng trên đệm.

" Thần nữ Ô Tuyên thị, thứ nữ phủ thái y "

" Thứ nữ? "

Hắn nhấn mạnh hai chữ khiến nàng sợ hãi vài phần, hắn phất tay áo rời đi, để lại nàng tâm tư hỗn loạn.

Không bao lâu sau, hắn cho người đem sính lễ đến thái y phủ, hỏi nàng làm thứ phi.

Tất cả mọi người đều nhìn nàng bất ngờ, đợi người của thái tử đi, đích thân đã tát nàng một cái.

" Tiện nhân này, bình thường ta dạy dỗ ngươi thế nào? Ngươi như thế lại quyến rũ phu quân của tỷ tỷ chứ? "

Nàng cúi đầu quỳ đó, nàng không phải quyến rũ hắn, mà là hắn cưỡng bức nàng.

Cho dù nói gì cũng không quan trọng, phủ thái tử đã đem sính lễ đến rồi, nàng phải gả cho hắn.

Nàng ở phủ thái tử từng bước phải e dè, chịu đựng những gì mà thái tử phi hãm hại, cam chịu những gì mà đích tỷ dè bỉu, làm nhục. Đơn giản chỉ vì....nàng yêu hắn.

Hắn đăng cơ, lập thái tử phi làm Hoàng Hậu, lập đích tỷ làm Thục phi, lập nàng làm Tĩnh phi.

Cái hào " Tĩnh " này, liệu có phải hắn nhắc nhở nàng, tâm tư tĩnh lặng, không được càn quấy không?

Đăng cơ hơn một năm, hắn cũng không ghé Vọng Nguyệt cung một lần, nàng muốn nhìn thấy hắn, chỉ có thể nhìn qua bức họa đã sờn màu.

Nào ngờ hôm đó hắn cũng đến là trong tình trạng ngà ngà say, hai lần ân ái với nàng ,hắn đều không tỉnh táo.


Lúc sáng nàng tỉnh dậy giúp hắn sửa soạn y phục thiết triều thì hắn đã đi rồi....hắn để lại một mảnh ngọc bội, hay nói đúng hơn là hắn làm rơi nó, nàng đã cẩn thận cất lại, giữ bên mình.

Nữ nhi của phủ quốc sư được mệnh danh là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, nàng ta tiến cung không bao lâu đã nhận được sủng ái từ hắn, hắn nhanh chóng nâng nàng ta đến phân vị quý phi, ban hào Lệ.

Nàng nhìn hắn yêu thương Lệ quý phi, trong lòng nàng cũng đố kỵ...

Ngày tháng đi qua, nàng ở Vọng Nguyệt Cung nhận tin hắn đã mất, lúc nàng đến đã nhìn thấy.....Dật An Vương rút mũi kiếm khổ người hắn, máu nhuộm đỏ nền gạch Long Càn Cung....

Nàng chỉ dám nép một bên, đau đớn run rẩy. Hắn mất, nàng đã quỳ ở hoàng lăng rất lâu, cẩn thận đem từng chút đau đớn nếm trải.

Hoàng đế băng hà, nàng ngụy tạo cái chết giả đến trốn khỏi hoàng cung, nhìn hoàng lăng xa dần, nàng đã nói :" Bệ hạ....đợi thiếp "

Bốn năm, nàng phản bội mẫu tộc, phản bội sư môn để trả thù cho hắn, bất chấp hai bàn tay dính đầy máu tươi.

Ngày nàng cũng Tả tướng quân đánh đến kinh thành, đến hoàng cung, nhìn đôi phu phụ ngã xuống dưới mũi kiếm của mình.

Dật An Vương nhìn nàng căm hận, nàng cũng nhìn hắn ta căm hận, đem toàn bộ sức lực dùng vào mũi kiếm đâm xuyên ngực Dật An Vương, như cách hắn làm với bệ hạ của nàng

Nàng nhìn máu đỏ dưới tường thành, tay cầm bình rượu đã có độc dược từng bước tiến về hoàng lăng, đem tâm tư của bản thân nói ra một lần.

" Nhất kiến, nhất tâm, nhất đoạn tình....Bệ hạ, thần thiếp đã sớm muốn cùng người đồng vu quy tận "

Nàng dựa vào bia mộ, nhẹ nhàng nhắm mắt, chấm dứt sinh mệnh.

Bệ hạ, thần thiếp đến với người đây.

========

Doãn Hàm tỉnh dậy từ, tay chống lên kháng sàng ngồi dậy, bên cạnh là Lệ Quý Phi đang e lệ nép vào ngực hắn, trong lòng hắn khẽ một trận buồn nôn.

Hàn công công, công công tổng quản tiến vào hạ thấp giọng hỏi hắn :" Bệ hạ, người đã muốn tỉnh dậy chưa? "

Hắn ngẩng người một lúc....hắn trở lại lúc còn sống rồi. Tĩnh...Tĩnh Ngọc, điều hắn muốn làm đầu tiên chính là nhìn thấy Tĩnh Ngọc.

Hắn bước xuống giường khoác lại trường bào, lệnh Hàn tổng quản hầu hạ thay quần áo, cẩn thận tiếp nhận mọi thứ.

Hàn tổng quản thấp đầu nhìn hắn :" Bệ hạ, Lệ quý phi...."

" Mặc kệ nàng ta "


Đương nhiên mặc kệ rồi, hắn còn phải đi tìm Tĩnh Ngọc, làm gì rảnh rỗi quan tâm nữa.

Hàn tổng quản bất ngờ nhìn hắn rồi vẫn cúi đầu làm việc của mình, đúng là hoàng đế, khó hiểu....

" Vọng Nguyệt cung ở hướng nào? "

Hàn tổng quản lại thêm một phen bất ngờ, cúi đầu.

" Là phía bắc Long Càn Cung ạ "

Hắn hành bộ đến Vọng Nguyệt Cung, kéo theo sau là đám hầu nhân và tổng quan đang ngơ ngác.

Cung nhân Vọng Nguyệt Cung nhìn thấy hắn mà sững sờ, hắn có bao giờ đặt chân đến đây đâu. Vọng Nguyệt chỉ có một vị Bảo tần và Tĩnh phi.

Cung nhân bên chỗ Bảo tần vui vẻ ra mặt, ai mà không biết Tĩnh Phi kia bị Hoàng Thượng lạnh nhạt thế nào, lần này người đến chắc chắn là để tìm Bảo tần bọn họ rồi.

Doãn Hàm nhìn vào chính điện, bước chân có phân chùn lại, cung nhân báo với Bảo tân, nàng đã một thân cung phục tiến đến

" Thần thiếp thỉnh an Hoàng Thượng "

" Miễn lễ "

Hắn không nhìn nàng mà nói, Bảo tần e lệ nhìn hắn, trong ánh mắt ngập tràn xuân ý.

" Tạ hoàng thượng "

" Trở về Tây điện của ngươi đi, trẫm còn phải tìm Tĩnh phi "

Đám người Bảo tần ngơ ngốc một chút, lúc nhìn lại chỉ còn thấy đám công công đứa đó, bệ hạ của họ sớm đã chạy vào chính điện rồi.

Tĩnh Ngọc mệt mỏi nằm trên kháng sàng, gần đây thời tiết trở nhanh, khiến thân thể nàng không chịu được sinh ra phong hàn, cung nữ tâm phúc chạy vào hớt hải.

" Nương nương, nương nương....hoàng thượng đến rồi "


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi