LONG UY CHIẾN THẦN

“Cậu cùng sư đoàn dũng sĩ với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng tấn công chủ yếu về phía thủ đô Sư Quốc, cứu Hà Ngọc Vinh!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được! Hà Ngọc Vinh ám sát Quốc Vương Sư Quốc, vì Long Quốc nên lập công lớn, chúng ta nhất định phải cứu cô ấy trở về bằng bất cứ giá nào. Vấn đề bây giờ là, chúng ta không biết Hà Ngọc Vinh đang bị giam giữ ở đâu, chỉ sợ rằng lúc chúng ta chưa kịp đánh hạ được thủ đô Sư Quốc, cô ấy đã bị xử tử trước rồi.” Phạm Cương nói.

Advertisement

“Tôi đã cho tổ đặc công Shadow mai phục ở Sư Quốc đi điều tra nơi ở của Hà Ngọc Vinh rồi, với năng lực làm việc của bọn họ, hẳn là sẽ sớm điều tra ra được.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Lời của Lê Vĩnh Thiên còn chưa dứt, một nhân viên tình báo đã chạy vào: “Báo cáo Hộ Soái Lê, đặc vụ tổ Shadow Trương Anh Nguyên gọi mật điện tới!”

“Lấy tới đây cho tôi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Advertisement

“Dạ!” Nhân viên tình báo lập tức đưa điện thoại cho Lê Vĩnh Thiên nghe.

“Tôi là Lê Vĩnh Thiên, mời nói.” Lê Vĩnh Thiên nhận điện thoại rồi nói.

“Hộ Soái Lê, chúng tôi đã tìm ra tung tích của đội trưởng Hà.” Trương Nguyên Anh nói.

“Tốt! Vậy Hà Ngọc Vinh bị nhốt ở đâu?” Lê Vĩnh Thiên hỏi.

“Đội trưởng Hà đang bị giam giữ ở trong nhà tù Vây Ma ở thủ đô Sư Quốc.” Trương Anh Nguyên nói.

“Hóa ra cô ấy vậy mà bị nhốt trong nhà tù Vây Ma.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Đúng vậy! Nhà tù Vây Ma là nhà tù được canh gác nghiêm ngặt nhất ở Sư Quốc, có phòng thủ kiên cố, với cả có rất nhiều binh lính và ngựa canh gác. Chúng ta nên làm thế nào để cứu đội trưởng Hà đây, mong nhận được chỉ thị của Hộ Soái Lê!” Trương Anh Nguyên nói.

“Cậu không cần phải lo chuyện giải cứu Hà Ngọc Vinh, tôi sẽ tìm cách để cứu cô ấy. Nếu các cậu có thể có được bản vẽ cấu trúc của nhà tù Vây Ma này thì lập tức gửi cho tôi một bản.”

“Vâng, vậy chờ chúng tôi vẽ lại cấu trúc của nhà tù Vây Ma xong rồi gửi cho anh.” Trương Anh Nguyên nói.

“Được rồi, vậy các cậu hãy nắm chắc kết cấu của nhà tù Vây Ma rồi gửi cho tôi bản vẽ.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Vâng!”

Sau khi cúp điện thoại, Lê Vĩnh Thiên nói với các tướng sĩ: “Hà Ngọc Vinh đang bị giam ở trong nhà tù Vây Ma ở thủ đô Sư Quốc, tôi quyết định sẽ đích thân dẫn sư đoàn dũng sĩ với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đi giải cứu Hà Ngọc Vinh.”

Các tướng sĩ đều sững sờ khi nghe tin này, không ngờ Lê Vĩnh Thiên vậy mà lại muốn đích thân dẫn đội ngũ tiến sâu vào thủ đô Sư Quốc để cứu Hà Ngọc Vinh!

“Hộ Soái Lê, anh là phạt sư đại nguyên soái, chỉ huy hàng vạn quân lính, làm sao có thể mạo hiểm xông vào thủ đô của quân địch được chứ? Anh nhất định phải chỉ huy chiến trường phía bắc chứ!” Hộ soái trấn giữ phía Bắc Trương Lâm Lương khuyên nhủ trước.

“Đúng vậy! Hộ Soái Lê, đất kẻ thù chắc chắn sẽ có canh phòng nghiêm ngặt, bốn phía đều nguy hiểm nên anh không thể mạo hiểm đi được. Giải cứu Hà Ngọc Vinh là chuyện nhỏ, cứ giao cho chúng tôi làm là được rồi.” Phạm Cương cũng nói.

“Hộ Soái Lê, nhà tù Vây Ma trên đất kẻ thù vốn là nơi cực kỳ nguy hiểm, người bị nhốt ở bên trong, chưa một ai chạy thoát thành công, anh là thống soái ba quân, không thể lấy thân mình ra mạo hiểm được!” Một vị tướng lĩnh cấp cao Bắc Cảnh Quân nói.

Nhưng mà, Lê Vĩnh Thiên lại nói: “Các cậu cũng đừng khuyên tôi nữa, ý tôi đã quyết. Hà Ngọc Vinh đã vì Long Quốc mà lập nhiều công lớn, bây giờ cô ấy đã rơi vào tay kẻ thù, tôi phải đích thân cứu cô ấy về.” Về phần nhà tù Vây Ma, mặc kệ nó kinh khủng như thế nào, một khi quân đội của chúng ta đến, nhất định sẽ có thể san bằng được nó!”

“Hộ Soái Lê, nếu anh tới Sư Quốc giải cứu Hà Ngọc Vinh, vậy thì ai sẽ là người trấn thủ chỉ huy?” Trương Lâm Lương hỏi.

“Hộ Soái Trương, quyền chỉ huy chiến trường phía bắc sẽ do cậu phụ trách.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Anh là phạt sư đại nguyên soái, nên phải là anh tới trấn thủ mới đúng. Không bằng anh để tôi dẫn sư đoàn dũng sĩ với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng tiến vào thủ đô Sư Quốc, cứu Hà Ngọc Vinh!”

“Không được! Sư đoàn dũng sĩ với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng là chiến đội do tôi chỉ huy chính, và cũng chỉ có tôi mới hiểu được đặc điểm chiến đấu của bọn họ. Còn cậu, thân là hộ soái trấn giữ phía Bắc, cuộc chinh phạt Sư Quốc lần này, hầu hết binh lính và ngựa đều là tướng sĩ ở phía Bắc, để cho cậu tới trấn thủ chỉ huy là quá thích hợp.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Trương Lâm Lương biết Lê Vĩnh Thiên nếu đã quyết định điều gì thì chín con trâu cũng kéo không lại nên cũng không thuyết phục anh nữa, đành phải hỏi: “Hộ Soái Lê, ba ngày nữa Hà Ngọc Vinh sẽ bị xử tử, trong khoảng thời gian ngắn ngủi như vậy, làm sao anh có thể tiến vào thủ đô Sư Quốc được?”

“Quân đội ba bên của chúng ta sẽ đồng thời tấn công mãnh liệt vào Sư Quốc, chắc chắn sẽ thu hút một lượng lớn quân từ Sư Quốc, đến lúc đó tôi sẽ khiến bọn họ bất ngờ, dẫn đầu là sư đoàn dũng sĩ với đội đặc nhiệm Phượng Hoàng tránh đi quân bên Sư Quốc, sau đó bí mật tấn công nhà tù Vây Ma, đánh nhanh thắng nhanh, hẳn là sẽ có thể giải cứu được Hà Ngọc Vinh.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Đây cũng là một phương pháp tốt, nhưng nếu anh tấn công nhà tù Vây Ma, có thể sẽ bị một số lượng lớn quân địch bao vây. Cho dù anh có thể san bằng cái nhà tù đó và giải cứu được Hà Ngọc Vinh, vậy làm thế nào để anh phá được vòng vây trở về?”

“Tôi có biện pháp của mình, trong lòng tôi đã có kế hoạch chi tiết rồi.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được rồi, tôi làm theo chiến lược của anh. Nhưng anh thân là phạt sư đại nguyên soái, mà lại tự mình đi sâu vào hang hổ để cứu Hà Ngọc Vinh, chuyện này cực kỳ quan trọng, dù muốn hay không thì trước tiên anh cứ báo lại một chút với Long chủ để xin ý kiến của Long chủ xem sao? ”Trương Lâm Lương hỏi.

“Không cần báo cáo lại với Long chủ. Long chủ mỗi ngày đều phải xử lý một đống chuyện rồi, chúng ta ở bên ngoài, cũng không cần chuyện gì cũng đi làm phiền Long chủ.” Lê Vĩnh Thiên cũng lo lắng Long chủ sẽ không đồng ý để anh tự mình đi cứu Hà Ngọc Vinh, vì vậy anh quyết định không báo cáo lại với anh ta.

“Được rồi, vậy thì anh nhất định phải cẩn thận một chút, nhất định phải an toàn trở về!” Trương Lâm Lương nói.

“Tôi sẽ. Bây giờ thời gian không còn nhiều nữa, chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi. Đúng hai giờ rạng sáng, chúng ta sẽ phát động cuộc tổng tiến công vào Sư Quốc!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Được!” Tất cả các tướng lĩnh tham gia hội nghị đồng thanh lên tiếng.

Ngay sau cuộc họp, sau khi vạch ra kế hoạch tác chiến và thời điểm diễn ra cuộc chiến, Trương Anh Nguyên đã gửi tới sơ đồ cấu trúc của nhà tù Vây Ma.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi