LONG UY CHIẾN THẦN

Ba giờ sáng tại nhà tù Vây Ma.

Hà Ngọc Vinh bị giam ở trong nhà tù Vây Ma, bị ngăn cách với bên ngoài cũng không biết Long Quốc vì muốn cứu cô mà đã bắt đầu tiến hành chiến tranh với Sư Quốc.

Cũng không biết Lê Vĩnh Thiên đã dẫn Hộ Bôn Sư, đội đặc nhiệm Phượng Hoàng cùng với một trăm ngàn quân Trung Nguyên ám độ trần thương chuẩn bị đánh lén nhà tù Vây Ma.

Advertisement

Cô ấy chỉ biết ngày mai mình sẽ bị xử tử.

Người sắp chết luôn có rất nhiều sự tiếc nuối.

Cô ấy cũng có bố mẹ, cô cũng không nỡ rời xa bố mẹ mình. Nhưng mà không nỡ rời xa cũng không thể làm gì được, bây giờ bản thân cô bị giam ở nhà tù Vây Ma, khó thoát khỏi tai nạn lần này.

Advertisement

Đương nhiên cô ấy cũng không nỡ rời xa đồng đội của mình, nghĩ đến từ nay về sau không thể cùng họ kề vai chiến đấu, cùng nhau cống hiến sức mình cho Long Quốc, vì vậy cô ấy rất đau lòng.

Ngày mai bản thân cô ấy phải chết, không thể nào nhìn thấy được ngày Long Quốc lớn mạnh, thống nhất thiên hạ.

Người mà cô không nỡ rời bỏ nhất chính là Lê Vĩnh Thiên.

Mặc dù cô ấy cùng với Lê Vĩnh Thiên có duyên không có phận nhưng mà trong lòng cô ấy biết người mình thích nhất trên đời này chính là Lê Vĩnh Thiên.

Bởi vì Lê Vĩnh Thiên đã là chồng của người khác, cho tới bây giờ cô ấy không dám tỏ tình với Lê Vĩnh Thiên cũng không muốn phá hoại tình cảm của Lê Vĩnh Thiên và Chu Nhược Mai.

Cô ấy chỉ có thể đem tình yêu của mình với Lê Vĩnh Thiên chôn sâu vào đáy lòng.

Tiếc nuối lớn nhất trong đời này của cô ấy chính là không thể làm vợ chồng với Lê Vĩnh Thiên.

Chỉ cần nghĩ đến từ nay về sau không thể cùng nhau ra chiến trường chiến đấu với Lê Vĩnh Thiên, không thể ở bên cạnh bảo vệ anh thì cô ấy vô cùng đau khổ.

Ngày mai mình sẽ bị xử tử, cô ấy còn chưa muốn đi ngủ, tính mạng của cô ấy đã bắt đầu đếm ngược cho nên cô muốn trân trọng sinh mạng của mình cho đến giây phút cuối cùng.

Không phải cô ấy sợ chết, cũng không hối hận vì đã đi ám sát quốc vương Sư Quốc, cô đã sớm chuẩn bị tâm lý sẽ có kết quả như vậy, cũng đã sớm đoán được sẽ có kết quả như thế này.

Bởi vì nhiệm vụ đi đến nước của quân địch, ám sát vua của địch chính là nhiệm vụ thập tử nhất sinh.

Dù là người sắp chết nhưng cô ấy đối với cuộc đời này vẫn còn rất nhiều niềm nuối tiếc.

Cô ấy có quá nhiều tâm nguyện còn chưa thành sự thật.

Đúng lúc này, ba tên cai tù canh giữ Hà Ngọc Vinh nhìn thấy Hà Ngọc Vinh bị giam trong tù thì bắt đầu nảy sinh ý xấu với cô ấy.

“Con nhỏ Long Quốc này thật đẹp nha, cho tới bây giờ tao chưa từng thấy nữ tù nào đẹp như vậy!” Một tên cai tù dữ tợn hai mắt cũng sáng lên.

“Đúng vậy! Sáng ngày mai thì con nhỏ Long Quốc này sẽ bị xử tử, thật sự đáng tiếc.” Một tên cai tù kiêu căng khác chảy nước miếng nói.

“Một nữ tù đẹp như vậy nếu không chơi một chút trước khi bị xử tử thì thật sự là phí phạm của trời.” một tên cai tù hung ác với vẻ mặt ác độc nói.

“Có lý lắm, nghe nói con nhỏ Long Quốc này ám sát quốc vương Sư Quốc, nổ bom làm chết rất nhiều binh lính của Sư Quốc chúng ta, thật sự là đáng chết, nếu như không hung ác hành hạ cô ta một trận thì trông thể thỏa được mối hận trong lòng của chúng ta.” Tên cai tù kiêu căng hung ác nói.

“Đúng, dù sao thì ngày mai cô ta cũng sẽ bị xử tử, lúc này không hành hạ cô ta thì còn chờ đến khi nào.” Tên ngục tù cao to dữ tợn nói.

“Vậy chúng ta phải nắm bắt thời gian, thừa cơ hội trước khi cô ta bị hành hình thì hãy vui đùa với cô ta trước một chút. Nếu không trời vừa sáng thì có muốn chơi đùa cũng không được.” Tên cau tù dữ tợn còn lại nói.

Hà Ngọc Vinh nghe thấy lời nói của ba tên cai tù thì trong lòng vô cùng hoảng sợ, không ngờ được trước khi bản thân bị hành hình thì bọn họ lại muốn làm nhục mình.

Trước khi cô ấy chết còn phải chịu sự hành hạ của cai tù!

Lúc này, ba tên cai tù đã mở cánh cửa sắt của nhà tù, vẻ mặt hung ác đi vào.

Hà Ngọc Vinh cảm thấy vô cùng hoảng sợ.

Nếu là bình thường cô sẽ không cảm thấy sợ mấy tên cai tù này nhưng bây giờ hai tay của cô đang bị hai sợi xích khóa lại, hai chân cũng đeo xích chân bằng sắt, cho dù cô ấy có võ nhưng cũng không có cách nào phát huy được!

“Mấy người muốn làm gì?” tay chân Hà Ngọc Vinh đều bị khóa lại, cả người trốn vào trong góc tù, đối mặt với ba tên cai tù mặt mũi hung ác, lần đầu tiên cô ấy cảm thấy sợ hãi.

Cho dù bị bắn chết thì cô cũng không cảm thấy sợ, nhưng lại sợ nhất chính là bị người ta hành hạ, không thể giữ được sự trong sạch của bản thân trước khi chết.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi