LONG UY CHIẾN THẦN

Những cao thủ của điện Thiên Canh thấy súng của Quan Hồng hết đạn, liền dùng kiếm đâm thẳng vào người anh ta!

Quan Hồng nhìn thấy vô số người đeo mặt nạ đen đang lao về phía mình, đã quá muộn để thay băng đạn!

Anh ta phải vứt khẩu súng máy đi, sau đó rút kiếm ra và dùng nó để giao chiến với phe địch.

“Bùm bùm…”

Advertisement

Quan Hồng nhanh chóng đỡ những nhát kiếm đâm tới, sau đó chiến đấu với những người của điện Thiên Canh.

Với tư cách là tổng giáo đầu của Ngự Lâm Quân, thực lực của Quan Hồng mạnh hơn so với bất kỳ cận vệ nào.

Anh ta sử dụng kiếm pháp của mình, lần lượt đâm chết vài người đeo mặt nạ mặc đồ đen.

Advertisement

Tuy nhiên, điện Thiên Canh hội tụ quá nhiều cao thủ vô song, đối mặt với nhiều cao thủ cùng nhau vây đánh như vậy, anh ta sẽ sớm không thể chống đỡ được nữa.

Lúc này, một ông lão có bộ râu dài đột nhiên từ xa cho Quan Hồng một chưởng!

Trong phút chốc, một chưởng đánh ra một trận gió ầm ầm vang lên, giống như đầu của một con mãnh hổ đánh úp vào ngực của Quan Hồng!

Quan Hồng nhất thời mặt mày hoảng sợ

Trên đời này, thật sự có người có thể đánh ra chưởng phong mạnh như vậy?

Anh ta đang chiến đấu với những người đeo mặt nạ màu đen khác, thì nhìn thấy trận gió mãnh liệt từ một chưởng đánh trúng, muốn né tránh thì cũng đã không kịp!

“Bùm…”

Chưởng phong đánh vào thân thể, Quan Hồng đột nhiên bay ngược về phía sau, trường kiếm trong tay cũng rời khỏi tay rơi xuống đất.

Quan Hồng bay thẳng vào tẩm cung của quốc vương Long Quốc, đập vào bức tường của cung điện.

“Bùm!”

Quan Hồng lưng đập vào tường phát ra một tiếng rầm, liền từ trên tường ngã xuống.

“Hộc…” Quan Hồng phun ra một ngụm máu.

Lúc này Quan Hồng bị thương nặng đến không đứng dậy nổi!

Lão già này, chỉ bằng một chưởng, đã có thể đánh trọng thương tổng giáo đầu Ngự Lâm Quân, có thể tưởng tượng được lão ta mạnh đến mức nào!

Một chưởng vừa rồi của lão ta, chỉ dùng nội lực mà đánh ra.

Chỉ cần một chưởng cũng có thể khiến Quan Hồng bị thương nặng.

Thấy Quan Hồng bị thương nặng và không thể gượng dậy được, những người của điện Thiên Canh cũng không vội giết anh ta.

“Ông là ai?” Quan Hồng hỏi, nhìn chằm chằm lão ta.

“Lão già ta đây là Đinh Điểu, chưởng môn phái Chân Nguyên.” Lão ta nói với Quan Hồng.

“Chưởng môn phái Chân Nguyên? Phái Chân Nguyên là môn phái gì?” Quan Hồng lộ vẻ kinh ngạc, anh ta chưa từng nghe nói qua môn phái Chân Nguyên nào cả!

“Trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể nói rõ cho cậu được. Dù sao cậu cũng sắp chết rồi, cậu cũng đừng hỏi quá nhiều. Chỉ cần biết phái Chân Nguyên là một môn phái rất mạnh trong võ lâm.” Đinh Điểu nói..

“Các người làm cho Long Cung khắp nơi đẫm máu, rốt cuộc là muốn làm gì?” Quan Hồng cũng không muốn hỏi quá nhiều chuyện, chỉ là muốn biết mục đích của bọn họ.

“Cậu không phải hỏi câu hỏi quá nhảm nhí sao? Đương nhiên là muốn làm phản rồi!” Đinh Điểu nói.

“Các người thật là to gan, chỉ dựa vào đám lưu manh các người, mà cũng muốn làm phản? Các người chính là muốn chết!” Quan Hồng tức giận chửi rủa.

“Chúng tôi không phải là một đám đông vô chủ, chúng tôi có chủ.” Đinh Điểu nói.

“Kẻ chủ mưu phía sau của các người là ai?” Quan Hồng biết mình không thể tránh khỏi cái chết, cho nên chỉ muốn trì hoãn một chút nữa để quốc vương của Long Quốc có thời gian gọi cho quân cảnh vệ.

Chỉ cần quân cảnh vệ Long Đô đến, tất cả bọn phản tặc này đều phải chết!

“Giáo đầu Quan, tôi chính là kẻ chủ mưu phía sau.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ phía sau đám đông.

Những người của điện Thiên Canh biết chủ nhân đã đến, đều tránh ra để nhường một lối đi.

Sau đó Ngụy Nghiêm cùng hai con trai Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng bước tới từ phía sau.

Một đám cao thủ vô song ở điện Thiên Canh theo sau Ngụy Nghiêm và con trai của ông để bảo vệ bọn họ.

Giáo chủ U Minh và giáo chủ của Thần Lực Giáo cũng nằm trong số đó.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi