LONG UY CHIẾN THẦN

“Rõ!” Tất cả thành viên của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng đồng thanh nói.

Sau đó, Lê Vĩnh Thiên lên một chiếc xe Jeep, Hà Ngọc Vinh đích thân lái xe cho Lê Vĩnh Thiên, Phạm Cương cũng ngồi cùng xe với Lê Vĩnh Thiên.

Advertisement

Sau khi xe chạy được một đoạn đường, Phạm Cương mới bắt đầu tiếp tục hỏi Lê Vĩnh Thiên: “Hộ soái, anh có công tiêu diệt Sư Quốc, nhưng lại vẫn bị Quốc vương Long Quốc cách chức, vì sao anh không biện hộ cho mình?”

“Bởi vì tôi biết rõ, cho dù là tôi có biện hộ thế nào, Quốc vương Long Quốc sẽ vẫn kiên quyết muốn cách chức tôi.” Lê Vĩnh Thiên đáp.

Advertisement

“Từ trước đến nay quốc vương Long Quốc vẫn luôn coi trọng anh, tại sao lần này lại có quyết định như vậy?” Phạm Cương thắc mắc.

“Chuyện này trước mắt tôi vẫn chưa rõ ràng, nhưng tôi phát hiện Long cung có điểm không đúng.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Có gì bất thường sao?” Phạm Cương hỏi.

“Thị vệ của Long Cung, đã không phải là thị vệ trước kia.” Lê Vĩnh Thiên đáp lời.

“Cái gì? Lẽ nào đã thay hết thị vệ ở trong Long Cung rồi sao?” Phạm Cương hết sức kinh ngạc.

Anh ấy chỉ là một tướng ba sao, bình thường rất hiếm có cơ hội vào cung, cho nên không nhớ rõ thị vệ của Long Cung lắm.

Hà Ngọc Vinh nghe thấy Lê Vĩnh Thiên nói như vậy, cũng vô cùng ngạc nhiên.

Cô ấy chỉ là đội trưởng của đội đặc nhiệm Phượng Hoàng, hơn nữa cũng không có cơ hội vào Long Cung. Hôm nay là lần đầu cô ấy tới Long cung, vậy nên vốn dĩ không hề biết thị vệ của Long Cung trông như thế nào.

“Bình thường thì Long Cung sẽ không thay đổi toàn bộ thị vệ. Bây giờ xảy ra tình huống như vậy, rất có khả năng Long Cung đã bị kẻ khác khống chế!” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Kẻ nào to gan như vậy, lại dám khống chế cả Long Cung?” Phạm Cương lại ngạc nhiên hỏi.

“Nếu như tôi đoán không sai, có lẽ chính là lão tặc Ngụy Nghiêm.” Lê Vĩnh Thiên nói.

Phạm Cương, Hà Ngọc Vinh thì vậy nhưng Lê Vĩnh Thiên lại khác, anh là Hộ soái bảo vệ đứng đầu Long Quốc, thường ra vào cung, cho nên nhớ rất rõ những thị vệ của Long Cung.

“Ngụy Nghiêm chỉ là một bộ trưởng, làm sao có đủ khả năng khống chế được cả Long Cung?” Hà Ngọc Vinh hỏi.

“Đây cũng là điều mà tôi chưa hiểu được. Theo lý mà nói, Ngụy Nghiêm vừa không có quyền điều binh, không thể có khả năng khống chế Long Cung được. Tuy nhiên, những thị vệ kia quả thực không phải những người trước đây, rất có khả năng là người của Ngụy Nghiêm.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Rốt cuộc những thị vệ trước đây đã đi đâu rồi? Sao họ lại có thể để người của Ngụy Nghiêm khống chế Long Cung được?” Hà Ngọc Vinh thắc mắc.

“Thị vệ trước đây, rất có thể đã bị bọn chúng gi3t chết.” Lê Vĩnh Thiên nói. Lời của Lê Vĩnh Thiên khiến Phạm Cương và Hà Ngọc Vinh kinh ngạc thêm lần nữa.

“Thị vệ của Long cung đều là những cao thủ hàng đầu, sao lại có thể dễ dàng để kẻ khác gi3t chết toàn bộ cơ chứ?” Phạm Cương hỏi.

“Những thị vệ bây giờ, khắp người đều tỏa ra một luồng sát khí. Thực lực của bọn họ, có lẽ còn mạnh hơn những thị vệ của Long Cung.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Hộ soái, nghe anh nói như vậy, tôi cũng nhớ ra, lúc nãy thực sự là cả Long Cung tràn đầy sát khí.” Phạm Cương nói.

“Anh biết là tốt, đây chính là lý do tại sao tôi không muốn biện hộ cho mình. Bởi tôi sợ rằng, nếu như tôi không nghe theo hình phạt của Quốc vương Long Quốc, chỉ cần một chút phản kháng, Ngụy Nghiêm sẽ nhân cơ hội định cho tôi tội tạo phản, sau đó để cho những thị vệ kia của Long Cung giết chúng ta ngay tại chỗ.” Lê Vĩnh Thiên nói.

“Ngụy Nghiêm lại có thể to gan tới mức dám giết cả Hộ soái bảo vệ?” Phạm Cương lại thêm một lần kinh ngạc tột cùng.

“Chỉ cần uy hiếp tới an toàn của Quốc vương Long Quốc, ông ta sẽ có cớ xuất binh. Những thị vệ ở cổng Long cung không để chúng ta mang theo vũ khí tiến cung, chính là chuẩn bị để giết chúng ta tại chỗ.” Lê Vĩnh Thiên nói ra.

“Nhưng mà, Long cung đã bị Ngụy Nghiêm khống chế, tại sao Quốc vương Long Quốc không nói với chúng ta?” Phạm Cương thắc mắc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi