LONG UY CHIẾN THẦN

Nghe thấy tiếng quát giận dữ này của Chu Ly Bình, Chu Nhược Mai, Lê Vĩnh Thiên và Lê Tuyết Tương đều dừng bước.

“Ly Bình, cô lớn tiếng như vậy làm gì? Cô có chuyện gì à?” Chu Thiệu Huy không hài lòng hỏi.

Advertisement

“Không phải con gái anh và Lê Vĩnh Thiên đã nói không bao giờ bước chân vào nhà họ Chu nữa rồi à? Sao bây giờ lại đến?” Chu Ly Bình bắt đầu xỉa xói.

Trước đó cô ta thay mặt nhà họ Chu đến tập đoàn Galaxy tìm Chu Nhược Mai bàn chuyện hợp tác lại bị cô từ chối ngay tại trận, chịu đựng sự khó chịu của Chu Nhược Mai, thậm chí sau đó suýt chút nữa đã bị Lê Vĩnh Thiên bắn chết trước mộ của Dương Văn Đoàn.

Advertisement

Cô ta vẫn luôn nén cơn tức này trong lòng, chưa có cơ hội xả ra.

Bây giờ Lên Vĩnh Thiên đã không còn là hộ soái bảo vệ nữa, tập đoàn Galaxy cũng mất rồi, khó khăn lắm mới có cơ hội mỉa mai bọn họ, tất nhiên cô ta sẽ không bỏ qua.

“Hôm nay là đại thọ bảy mươi tuổi của bà nội, tôi đến để chúc thọ bà. Nếu như không vì sinh nhật của bà nội thì không cũng không đến đây đâu.” Chu Nhược Mai bình tĩnh nói.

“Không phải các người đã đoạn tuyệt quan hệ với nhà họ Chu rồi hả? Ai là bà nội của cô?” Lúc này, Kim Ngọc cũng không nhịn được nữa muốn chế giễu Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên.

Lê Tuyết Tương cảm thấy bầu không khí rất không đúng, vô cùng lúng túng. Mặc dù bà cũng đã nghe nói đến nhà họ Chu sẽ chịu nhục nhưng không ngờ đối phương sẽ nhục mạ dữ dội đến vậy.

“Nếu như không muốn chúng tôi đến thì vì sao các người còn đưa thiệp mời cho chúng tôi?” Chu Nhược Mai nói.

Bị Chu Nhược Mai hỏi vậy, Kim Ngọc lập tức câm nín không sao trả lời được. Đưa thiệp mời lại không cho người ta tới thì đúng ra rất tự mâu thuẫn.

Bà ta đành chuyển đề tài: “Nếu mấy người đến để chúc thọ bà nội vậy thì tặng quà chúc mừng trước đi!”

Chu Nhược Mai cũng đã chuẩn bị một phần quà, nghe Kim Ngọc nói vậy cũng buộc lòng cầm quà đi đến trước mặt bà Chu nói:

“Bà nội, chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn. Đây là chút quà mọn cháu tặng bà, xin bà vui lòng nhận cho.”

Bà Chu liếc nhìn quà tặng Chu Nhược Mai mang đến, thấy là một hộp quà bèn hỏi: “Cô đưa quà gì vậy”

“Là thứ chăm sóc sức khỏe cháu dày công lựa chọn cho bà, có tác dụng kéo dài tuổi thọ.” Chu Nhược Mai trả lời.

“Nói dễ nghe như vậy, để tôi nhìn xem rốt cuộc là đồ chăm sóc sức khỏe gì lại có thể kéo dài tuổi thọ.” Kim Ngọc vừa nói vừa tiến đến mở hộp quà của Chu Nhược Mai.

Sau khi mở ra thì thấy Chu Nhược Mai tặng một bộ não kim cương!

“Thì ra là não kim cương, tôi còn tưởng là trân bảo dì quý hiếm lắm cơ! Bộ não kim cương chừng bảy mươi triệu, nào có tác dụng kéo dài tuổi thọ gì?” Kim Ngọc mỉa mai.

“Nhược Mai, khách mời của bà nội cô đến chúc thọ nào có ai đưa quà rẻ tiền như vậy? Cô thế này cũng quá khó coi rồi đấy?”.

“Này không trách bọn họ được, bây giờ Lê Vĩnh Thiên bị cách chức, không còn là hộ soái bảo vệ nữa, tập đoàn Galaxy của Chu Nhược Mai cũng mất rồi, làm gì còn tiền để tặng quà cao sang?” Chu Ly Bình cũng nhân cơ hộ móc mỉa.

Chu Nhược Mai nghe bọn họ nói vậy thì mặt cũng hơi đỏ lên.

Còn Lê Tuyết Tương đã lúng túng cực độ.

Khách mời ở đó thấy Chu Nhược Mai chỉ tặng não kim cương có giá trị khoảng bảy mươi triệu đồng làm quà cũng bắt đầu nhỏ giọng xì xào bàn tán.

Mọi người đều cảm thấy Chu Nhược Mai và Lê Vĩnh Thiên đã sa sút đến mức không có tiền để mua quà.

“Chu Nhược Mai, Lê Vĩnh Thiên, nếu hai người muốn nịnh bợ nhà họ Chu chúng tôi, nối lại quan hệ với nhà họ Chu chúng tôi cũng được thôi, nhưng ít nhất cũng nên bày tỏ thành ý, tặng một phần quà có giá trị chứ!” Chu Thế Huy nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi