LONG UY CHIẾN THẦN

“Đứng lại! Không được bước thêm bước nào nữa!” Khi Lê Vĩnh Thiên nhìn thấy Long Chấn Tiêu tiến lại gần, anh nóng lòng muốn bảo vệ mẹ của mình, liền hét lên một tiếng.

Khi nhà họ Chu và tất cả mọi người trong phòng trông thấy Lê Vĩnh Thiên dám gào thét vào mặt của Long Chấn Tiêu, tất cả bọn họ đều bị sốc!

Advertisement

Bọn họ đều cho rằng Lê Vĩnh Thiên hết sức láo xược, tưởng bản thân anh vẫn còn là hộ soái bảo vệ hàng đầu của Long quốc hay sao! Không ngờ dám hành động lỗ mãng như vậy với Long Chấn Tiêu, đúng là không biết điều mà!

Đương nhiên Long Chấn Tiêu không hề sợ sệt trước tiếng thét của con trai Lê Vĩnh Thiên, ông ấy vẫn tiếp tục bước về phía trước.

Advertisement

“Tôi bảo ông đứng lại mà, ông không nghe thấy sao? Lỗ tai ông bị điếc rồi hả?” Lê Vĩnh Thiên trông thấy Long Chấn Tiêu không thèm nghe lời cảnh cáo của anh, vẫn mặc nhiên tiến lại gần, anh hét lớn một lần nữa.

Lúc này, Chu lão phu nhân cuối cùng cũng không nhịn được nữa rồi, bèn hét lên: “Lê Vĩnh Thiên, cậu thật láo xược, không được vô lễ! Chẳng lẽ cậu không biết ông ấy là Long đại nhân của nhà họ Long tại Long Đô sao? Ở đây không còn việc gì của cậu nữa, hãy mau chóng đưa bà mẹ ăn mày hôi hám của cậu cút khỏi đây đi! Cút càng xa càng tốt, ở đây không hoan nghênh hai mẹ con cậu!”

Long Chấn Tiêu nghe thấy Chu lão phu nhân dám mắng chửi vợ của ông ấy là một ăn mày hôi hám, lập tức quay đầu lại, ánh nhìn như tia lửa điện, trừng mắt hướng về phía của Chu lão phu nhân.

Chu lão phu nhân bị nhìn chằm chằm bởi ánh nhìn như tia lửa điện của Long Chấn Tiêu, lập tức rùng cả mình. Không hiểu bản thân bà ta đã nói sai điều gì rồi.

Người mà bà ta giáo huấn là Lê Vĩnh Thiên, bà ta đang nói đỡ cho Long Chấn Tiêu mà, tại sao Long Chấn Tiêu lại quay qua trừng mắt nhìn bà ta cơ chứ?

Long Chấn Tiêu bị Lê Vĩnh Thiên cảnh cáo tận hai lần, nhưng vẫn kiên quyết bước về phía của Lê Vĩnh Thiên.

Ông ấy đã không gặp Lê Tuyết Tương gần mười mấy năm rồi. Hôm nay, bất luận thế nào ông ấy cũng phải gặp lại bà ấy.

Lê Vĩnh Thiên là con trai của ông ấy, đương nhiên ông ấy không thể sợ con trai của mình rồi. Ông ấy là một người bố, có lợi thế về tâm lý, có thách thì Lê Vĩnh Thiên cũng không dám đánh ông ấy!

Năm đó Lê Vĩnh Thiên và mẹ bị nhà họ Long đuổi đi một cách tuyệt tình, trong lòng anh chứa đầy thù hận với nhà họ Long và Long Chấn Tiêu.

Mẹ của anh Lê Tuyết Tương không muốn gặp Long Chấn Tiêu, anh sẽ tuyệt đối không để cho Long Chấn Tiêu và mẹ anh gặp mặt nhau!

Vào đúng lúc Lê Vĩnh Thiên chuẩn bị đánh nhau với Long Chấn Tiêu, Lê Tuyết Tương đột nhiên đứng dậy từ sau lưng anh, bốn mắt nhìn nhau với Long Chấn Tiêu.

Long Chấn Tiêu trông thấy Lê Tuyết Tương đứng dậy, ông ấy đột nhiên dừng lại, không bước về phía trước nữa.

Lần này, ông ấy cuối cùng cũng gặp được người vợ ngày thương trộm nhớ Lê Tuyết Tương của mình rồi!

Bây giờ, tuy Lê Tuyết Tương trông già đi rất nhiều, nhưng trong mắt của Long Chấn Tiêu, bà ấy vẫn quyến rũ như ngày nào.

Bốn mắt nhìn nhau, trong phút chốc trong lòng Long Chấn Tiêu có nhiều cảm xúc đan xen, vốn dĩ ông ấy đã nghĩ ra rất nhiều điều để nói với Lê Tuyết Tương, nhưng vào giây phút này, ông ấy đột nhiên không biết mình nên nói những gì.

Ông ấy chưa kịp mở miệng nói lời nào, nước mắt đã chịu không nổi rơi xuống trước rồi.

Năm đó, ông ấy tuyệt tình đuổi mẹ con Lê Tuyết Tương rời khỏi nhà họ Long, khiến hai mẹ con bà ấy chịu vô vàn khổ cực, ông ấy cảm thấy vô cùng áy náy.

Những người có mặt tại đó đều đang đợi xem một vở kịch hay. Tưởng rằng Lê Vĩnh Thiên và Long Chấn Tiêu sẽ đánh với nhau một trận, không ngờ khi Lê Tuyết Tương vừa đứng dậy, Long Chấn Tiêu liền dừng bước!

Điều mà tất cả bọn họ đều không hiểu là khi Long Chấn Tiêu và Lê Tuyết Tương đối mặt với nhau, bỗng nhiên ông ấy rơi nước mắt!

Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tình cảnh ngoài ý muốn này khiến cho tất cả mọi người đều bối rối, cảm thấy khó hiểu. Đường đường là gia chủ nhà họ Long, tại sao lại đột nhiên rơi nước mắt chứ?

“Tuyết Tương…” Long Chấn Tiêu nghẹn ngào, rốt cuộc cũng thốt ra được hai từ này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi