LONG UY CHIẾN THẦN

Lúc ấy Khương Hà Bằng mới chợt hiểu ra, thở dài nói: “Đúng là còn hơn cả bố mà.”

……

Advertisement

Vào lúc này, tại biệt thự núi Tinh Nguyệt.

“Vĩnh Thiên, tại sao vừa rồi anh lại kích động như vậy? Có nói gì đi nữa thì ông Tiêu cũng là bố ruột của anh, anh không thể giết ông ấy được!” Chu Nhược Mai bắt đầu dạy dỗ Lê Vĩnh Thiên.

Advertisement

“Năm đó, Long Chấn Tiêu đã vứt bỏ vợ con, anh tuyệt đối không tha thứ cho ông ta, anh ước gì có thể đâm một kiếm gi3t chết ông ta, để giải đi nỗi hận trong lòng mình.” Tất nhiên sẽ không có chuyện Lê Vĩnh Thiên nói cho Chu Nhược Mai biết mục đích thực sự của việc anh ta vừa làm là gì.

“Lẽ nào anh vẫn chưa nhận ra sao? Mẹ anh vẫn còn tình cảm với ông Tiêu đấy. Nếu như anh giết ông Tiêu thì mẹ anh sẽ ra sao? Lẽ nào anh lại nhẫn tâm nhìn mẹ mình trải qua cuộc sống cô độc một mình cả đời này hay sao?” Chu Nhược Mai nói.

Tất nhiên, Lê Vĩnh Thiên đã nhìn ra được điều đó, thời điểm Long Chấn Tiêu bị anh chém thương, thì mẹ anh đã rất lo lắng cho Long Chấn Tiêu, từ đó có thể thấy được rằng mẹ anh vẫn vô cùng quan tâm tới tên bội bạc Long Chấn Tiêu ấy.

“Đừng nói linh tinh, làm sao mà mẹ anh vẫn còn tình cảm với ông ta chứ? Long Chấn Tiêu đã khiến cho trái tim của bà ấy bị tổn thương sâu sắc, kiếp này bà ấy tuyệt đối sẽ không tha cho ông ta.” Lê Vĩnh Thiên không muốn thừa nhận sự thật này mà nói lại với Chu Nhược Mai.

“Nói anh là một thẳng nam chính hiệu quả không sai mà, hoàn toàn không hiểu tâm lý phụ nữ gì cả. Vậy mà cũng không nhận ra được, xin nhận của em một lạy, đúng là hết nói nổi!”

……

Tại Long Cung.

Hai cha con Ngụy Nghiêm cau mày nhăn mặt, dáng vẻ mệt mỏi, bọn họ đã nhiều lần thay đổi người đại diện cho phía mình trong vụ làm ăn này, nhưng cuộc đàm phán với Sư Quốc vẫn không có bất kỳ tiến triển nào.

Lúc này Ngụy Nguyên Trác, người dẫn đầu phái đoàn tham gia cuộc đàm phán nơi biên giới, cũng quay trở lại Long Cung.

Đoàn đàm phán hòa bình do Sư Quốc cử đến cũng đã trở lại Sư Quốc.

Trong cuộc thương lượng này, do người bên phía Sư Quốc kia to tiếng trước nên cuối cùng hai bên tan rã trong khó chịu.

Tình hình cũng trở nên căng thẳng hơn.

“Anh, không phải Vương Phó Luân là một nhà đàm phán nổi tiếng sao? Tại sao vẫn chưa thuyết phục được Sư Quốc?” Ngụy Nguyên Tùng hỏi.

“Azzz, chuyện này không liên quan gì đến kỹ năng đàm phán cả. Chủ yếu là do bọn họ sớm đã nhìn thấu tình hình nội bộ của ta. Sư quốc biết rằng chúng ta sợ chiến tranh, chính vì thế mà Vương Phó Luân hoàn toàn không biết nên làm như nào để không dẫn đến việc mất hoà khí cả hai bên. Vì cho dù Vương Phó Luân có kỹ năng đàm phán giỏi như nào đi nữa mà chỉ cần có một câu không hợp ý bọn họ thì bọn họ liền phát động chiến tranh.” Ngụy Nguyên Trác nói một cách chán nản.

Lúc này Ngụy Nghiêm cũng vô cùng hối hận, lúc đầu vì muốn nhanh chóng ổn định tình hình mà vội vã tỏ ý cầu hoà với Sư Quốc, khiến cho bây giờ phe mình trở nên bị động như vậy.

“Nếu tình hình thực sự không có lợi cho phe ta, thì khiêu chiến với bọn họ đi. Thủ đô của bọn họ vừa mới bị Lê Vĩnh Thiên công phá, vì thế một khi chiến tranh xảy ra bọn họ có thể có bao nhiêu sức chiến đấu?” Ngụy Nguyên Tùng nói một cách đầy giận dữ.

“Đánh nhau, chúng ta dùng cái gì đánh bọn hắn, con dẫn binh đi?” Ngụy Nghiêm đáp lại với giọng điệu khó chịu.

“Ngoài Lê Vĩnh Thiên ra, chẳng phải chúng ta vẫn còn có bốn hộ soái hay sao, để bọn họ dẫn binh đi là được.” Ngụy Nguyên Tùng nhỏ giọng lầm bầm, để anh ta cầm đầu một nhóm côn đồ đi đánh nhau thì còn được, chứ việc dẫn binh đi đánh trận đương nhiên anh ta không dám rồi, ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ đến.

“Trong nhiều cuộc chiến, điều cần thiết nhất chính là sự tự tin, tự tin mới dẫn đến chiến thắng. Bởi vì Lê Vĩnh Thiên bị cách chức, tinh thần chiến đấu của các tướng sĩ Long quốc đã bị sa sút một cách nghiêm trọng. Hơn nữa chỉ cần chúng ta ra tay với Sư Quốc, các quốc gia khác sẽ không tránh khỏi lợi dụng việc đó mà khởi động chiến tranh. Lẽ nào con muốn Long Quốc diệt vong hả?” Ngụy Nghiêm nói.

Đương nhiên Ngụy Nguyên Trác và Ngụy Nguyên Tùng cũng hiểu được đạo lý đó. Vì trong lần bao vây và đàn áp Long Quốc lần trước, có nhiều nước tham gia đến như vậy mà Lê Vĩnh Thiên gần như chỉ dựa vào một mình anh đã có thể tự mình lật ngược tình thế.

“Văn hóa hòa bình, võ lâm thời loạn, hiện tại trong thiên hạ không ít người kêu gọi Lê Vĩnh Thiên ra tay. Một khi chiến tranh bắt đầu, nhất định sẽ có thêm nhiều người phát tín hiệu đến Lê Vĩnh Thiên hơn, cho nên tuyệt đối không được xảy ra chiến tranh.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi