LONG UY CHIẾN THẦN

“Tể tướng, vấn đề này hiện giờ đã lưu truyền rộng rãi trong xã hội, và nhiều phương tiện truyền thông đã tự phát quá trình tuyên truyền này và bọn họ đều cho rằng đây là năng lượng cần thiết để tái thiết sau chiến tranh. Người phụ trách ở rất nhiều nơi đã hô hào khẩu hiệu muốn học tập giống như người Galaxy…Kết quả.”

Không đợi người hộ vệ nói xong, Ngụy Nghiêm giật lấy máy tính và xem đoạn tin đó đang được phát trên đài Đà Lạt.

Sắc mặt ông ta trở nên tái di sau khi xem xong đoạn tin đó, có cảm giác như bị người ta bắt cóc vậy.

Trên mạng đều đang hoan nghênh hành động này của tập đoàn Galaxy, nếu ông ta đối đầu với cư dân mạng vào lúc này, e rằng có thể khiến cho lòng dân với ông ta không đủ, liên tiếp gặp tai nạn.

Ông ta ôm trán suy nghĩ một hồi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngay lập tức cho người đại biểu triều đình khen thưởng hành động này của nhân viên tập đoàn Galaxy để cho bọn họ nghĩ rằng sở dĩ người của tập đoàn Galaxy có tinh thần hi sinh quên mình như vậy tất cả là vì làm theo lời dạy của triều đình...”Người hộ vệ gật đầu, quay lưng ngay lập tức rời đi.

“Dừng lại, tìm một lí do để cách chức giám đốc đài truyền hình Đà Lạt, còn cả phóng viên thực hiện cuộc phỏng vấn lần này cũng ngay lập tức đuổi việc đi. Một chút nhận thức cũng không có thì làm sao trở thành phát ngôn của triều đình chứ?” Ngụy Nghiêm vô cùng bất mãn nói.

“Vâng!”

Hộ vệ rời đi không bao lâu lại có một người chạy lại với điệu bộ khoan thai nhẹ nhàng, hét lên với giọng phấn khích nói: “Kính thưa tể tướng, nghe cậu cả nói, ngài ấy cùng với giáo chủ Điểu đã dẫn theo mẹ của Lê Vĩnh Thiên sắp đến đây rồi.”

“Còn ngẩn ra đây làm gì, không mau chóng ra nghênh đón!” Hiếm khi có được tin tức tốt, Ngụy Nghiêm vẻ mặt hứng khởi nói.

Theo quan điểm của Ngụy Nghiêm, Hồ Quý Trai giờ đã hoàn toàn vô dụng, nếu như không phải là vì ông ta vẫn còn sử dụng kĩ thuật kiểm soát côn trùng bằng thuốc của Hồ Quý Trai, ông ta thật sự muốn tử hình tên đem lại cho ông ta vô số rắc rối trước mặt mọi người này.

Và Cầu Hạn hiện đang ở trong tình trạng bế quan, biệt lập, và hiện tại thứ duy nhất có thể dùng đó chính là Đinh Điểu – một kho báu lớn.

Vì vậy ông ta nhất định phải khiến cho Đinh Điểu cảm thấy rằng nhà họ Ngụy vô cùng coi trọng Đinh Điểu, muốn dựa vào đó để đổi lấy sự trung thành, tận tâm của Đinh Điểu với ôgn ta.

Đối với những kẻ ngụy quân tử mà nói, có một nguyên tắc cơ bản đó chính là nói nhiều thì càng sai nhiều. Do vậy ngay từ khi vừa lên máy bay thì Lê Vĩnh Thiên – dịch dung thành đệ tử lão Năm của Đinh Điểu biểu hiện vẻ vô cùng mệt mỏi. Nếu như Ngụy Nguyên Trác tìm Đinh Điểu nói chuyện, Lưu Đại Thông dịch dung dhành Đinh Điểu sẽ chẳng hé môi một chữ.

Nếu như là là trước đây, Ngụy Nguyên Trác chắc chắn sẽ cho rằng Đinh Điểu quá vô lí với mình nhưng bây giờ anh ta cho rằng bọn người Đinh Điểu ắt hẳn là rất mệt mỏi.

Ngụy Nguyên Trác không cần hỏi cũng đủ biết bọn người Đinh Điểu đã trải qua cuộc chiến đẫm máu nào để cướp mẹ Lê Vĩnh Thiên trong tay anh.

Sau khi xuống máy bay, một chiếc xe sang trọng đã đợi sẵn ở bên ngoài, Ngụy Nguyên trác nắm lấy cánh tay của Đinh Điểu, để Đinh Điểu ngồi bên cạnh mình.

Lúc trước khi Lê Vĩnh Thiên ở bên cạnh, Lưu Đại Thông vô cùng bình tĩnh, hiện giờ không có người của mình bên cạnh, Lưu Đại Thông trở nên thấp thỏm, lo lắng không yên.

“Giáo chủ Điểu, mọi người trong trận chiến lần này đặc biệt vô cùng nguy hiểm nhỉ?” Ngụy Nguyên trác hỏi.

Anh ta vốn không phải là hoài nghi Lưu Đại Thông, chỉ là muốn biết Đinh Điểu rốt cuộc là làm như thế nào mà chiến thắng được Lê Vĩnh Thiên.

Trong lòng của Ngụy Nguyên Trác, Lê Vĩnh Thiên vẫn luôn là sự tồn tại bất khả chiến bại. Hiện giờ Lê Vĩnh Thiên ấy vậy mà lại thua trước Đinh Điểu, vậy có thể nói rằng Đinh Điểu đã tìm ra được điểm yếu sơ hở của Lê Vĩnh Thiên. Sau này có thể dựa vào mặt này để làm chuyện khác.

Lưu Đại Thông nhích lại gần Ngụy Nguyên Trác muốn nói gì đó với anh ta nhưng nhìn thấy hộ vệ của Ngụy Nguyên Trác ở trên xe nên không nói gì.

Ngụy Nguyên Trác ngay lập tức hiểu ra rằng đối phương có lẽ muốn nói với mình một việc đặc biệt cơ mật nào đó.

“Mấy người lên ngồi xe khác đi, tôi có chuyện cần nói với giáo chủ Điểu.” Ngụy Nguyên Trác nói xong liền ra lệnh cho lái xe dừng xe lại rồi tự mình đích thân lái xe để cho Đinh Điểu ngồi ghế phụ bên cạnh.

“Cậu cả, khi chúng tôi đi, Lê Vĩnh Thiên vốn không ở trong biệt thự Tinh Nguyệt, biệt thự Tinh Nguyệt rộng lớn nhưng chỉ có một mình Lê Vĩnh Thiên ở.” Lưu Đại Thông nói với vẻ thần bí.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi