LONG UY CHIẾN THẦN



"Mày đã ra lệnh cho đám tay sai của Trương gia và băng Hổ Báo giết cha tao. Khi ông ấy đã bị thương nặng, chính mày đã đập đầu ông ấy bằng một cây gậy sắt khiến ông ấy chết hẳn. Thật quá độc ác, loại người như mày không xứng đáng được tiếp tục sống trên thế giới này. Nếu tha cho mày hôm nay, tao không biết mày sẽ còn giết bao nhiêu người trong tương lai nữa. Bây giờ, đến lượt mày nếm thử mùi vị cái chết phía sau đầu nhé." Lê Uy Long lạnh lùng nói.

Ngoại trừ các tù nhân, tất cả những người có mặt đều là lính. Họ chỉ im lặng, theo dõi cuộc phán quyết của Lê Uy Long và xử tử những tù nhân này một cách lặng lẽ.

Tất cả họ đều biết rằng Dương Văn Diệp đã phải một mình chiến đấu với đám sát nhân trong khi bản thân già cả và tàn tật, và cuối cùng đã chết một cách vô cùng tàn khốc và bi thảm. Tất cả bọn họ đều căm ghét những kẻ sát nhân này và cũng muốn giết chúng bằng chính đôi tay của mình, trả thù cho ông Dương.

Nhìn thấy Lê Uy Long hành quyết lần lượt từng tên, tất cả binh lính đều cảm thấy nhẹ nhõm vì mối thù đã được trả, dĩ nhiên họ sẽ không bao giờ tỏ ra thương xót chúng.

Họ đều là những người lính sắt đá, từ lâu họ đã quen với việc xử tử tù nhân.


"Không! Không! Tôi không muốn chết! Tôi không muốn chết!" Trương Minh Trí lúc này đã hoàn toàn hoảng loạn và không biết phải nói gì để ngăn cái chết sắp đến, vì vậy hắn chỉ có thể dùng chút sức còn lại hét lên mấy câu này.

Trương Minh Trí thực sự sợ chết, vì anh ta biết rằng một khi mình chết đi thì sẽ không bao giờ trở lại với thế giới này được nữa. E rằng không chỉ là một trăm năm, một ngàn năm, mà có khi đến cả 10.000 năm, 100 triệu năm và thậm chí sẽ không bao giờ có cơ hội thứ hai để đến thế giới này.

Nghĩ đến những điều này, nỗi sợ hãi vô tận càng trào đến ôm trọn tâm trí hắn ta. Trương Minh Trí hoàn toàn không muốn chết, hắn vẫn muốn sống để có thể tiếp tục tận hưởng thế giới.

"Đoàng------------"

Chỉ với một phát súng, Lê Uy Long đã dập tắt hoàn toàn niềm hy vọng nhỏ bé mong manh của Trương Minh Trí và kết liễu anh ta.

Đầu của Trương Minh Trí bị một viên đạn xuyên qua, những tia máu bắn lên tung tóe, và hắn ta lập tức đổ về phía trước và ngã gục xuống đất.

Chứng kiến cảnh này, Tạ Ngọc Liên, Trương Minh Nghị và Phan Hoài Lan sụp đổ hoàn toàn.

"Trí Nhi!----------"

"Con trai của tôi!....."

Trương Minh Nghị và Phan Hoài Lan đều gào khóc đau đớn khi thấy con trai mình bị bắn.


Còn Tạ Ngọc Liên thì gần như ngất đi vì đau lòng khi nhìn thấy đứa cháu trai yêu quý nhất của mình ngã gục trên mặt đất.

Chỉ có Trương Minh Thành là chẳng mảy may động lòng trước cái chết của Trương Minh Trí. Dù sao, chính vì “cậu cháu” quý tử này mà ông ta mới rơi vào tình cảnh khốn nạn này. Ông ta thậm chí còn ước rằng Trương Minh Trí có thể chết thêm vài lần nữa.

"Giờ mang Trương Minh Nghị và Phan Hoài Lan đến đây!" Lê Uy Long đột ngột lên tiếng.

Bốn người lính ngay lập tức áp giải Trương Minh Nghị và Phan Hoài Lan, những người đang khóc đến gần như chết ngất, đến bên Lê Uy Long.

Hai người này bị đưa đến chỗ Lê Uy Long, họ đột nhiên ngừng khóc và cảm thấy thật sự kinh hoàng. Mặc dù vừa trải qua nỗi đau mất con, họ cũng không muốn phải đi theo Trương Minh Trí.

Đối với hai người họ, mạng sống của bản thân vẫn rất quan trọng, chỉ cần còn có thể tiếp tục sống, hai người họ không chừng vẫn có thể có con.

"Lê Uy Long, cậu muốn làm gì?" Trương Minh Nghị thận trọng hỏi.

"Cậu vừa mới giết con trai tôi, vậy mà vẫn không chịu để chúng tôi đi ư?" Phan Hoài Lan cũng nói với giọng run run.

Lê Uy Long lạnh lùng đáp trả: "Hai người không biết dạy dỗ con cái. Nuôi dạy ra một tên súc sinh vô lại mà vẫn không biết ăn năn hối cải. Không có lý do gì để loại người như ông bà được tiếp tục sống trên thế giới này".


"Chúng tôi không giết cha cậu, sao cậu vẫn còn muốn bắn chúng tôi chứ?" Trương Minh Nghị hỏi và giận run người.

"Phải! Mặc dù ông không giết cha tôi, nhưng lại cố gắng tìm mọi cách để che giấu tội ác cho con trai mình. Vì vậy, ông cũng không thể thoát án tử hình." Vĩnh Thiên nói.

"Không, cho dù chúng tôi đã giúp con trai che giấu tội ác, nhưng tội ác không gây chết người! Chúng tôi không có tội!" Phan Hoài Lan rất sợ hãi và tiếp tục khóc lóc.

"Bà không chỉ che đậy tội ác cho con trai mình, mà còn lên kế hoạch bắt cóc vợ tôi. Thậm chí các người còn mời một nhóm sát thủ đến để giết tôi. Vậy mà vẫn có mặt mũi xin tha mạng sao?" Lê Uy Long bắt đầu mất kiên nhẫn.

"Chúng tôi sẽ không dám nữa, hãy tha cho chúng tôi lần này! Làm ơn..." Trương Minh Nghị khẩn khoản cầu xin.

"Non sông khó đổi, bản tính khó dời. Nếu tha cho các người hôm nay, các người chắc chắn sẽ tìm cách giết tôi trong tương lai. Tôi gặp rắc rối như thế là đủ rồi!" Lê Uy Long không muốn nói thêm những chuyện vô nghĩa với họ, và ngay lập tức tuyên bố.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi