LONG UY CHIẾN THẦN



"Lúc này đã gấp lắm rồi, các cô không cần phải quay lại căn cứ nữa, hãy đợi ở đây. Tôi sẽ cho người mang trang phục và mỹ phẩm của phù dâu đến cho mọi người. Sau đó chúng ta sẽ gặp lại nhau tại khách sạn." Uy Long nói.

"Vâng!", Các nữ đặc nhiệm đồng thanh nói, họ rất vinh dự vì được bảo vệ vợ của Uy Long và thậm chí còn làm phù dâu cho cô ấy.

"Hãy nhớ giấu súng trong người. Nếu bị tấn công, các cô cũng sẽ có vũ khí để chiến đấu!" Uy Long nói tiếp.

"Vâng!"

Sau khi giải thích xong, Uy Long nói với Thiên Thành: " Cậu hãy thông báo cho người của mình ngay lập tức gửi quần áo và nhẫn cưới của chú rể ra căn cứ cho tôi."

"Vâng." Thiên Thành nói.

"Hãy kêu họ nhanh chóng mua thêm 20 bộ vest phù rể, 20 bộ váy phù dâu và mỹ phẩm, rồi gửi chúng qua đây, sau đó để đội phù dâu lên đường trước." Uy Long nói tiếp.

"Tuân lệnh!" Thiên Thành dứt khoát.

"Đám cưới đang bị trì hoãn và vợ tôi chắc hẳn đang rất lo lắng. Sau khi đoàn xe bọc thép và đội phù dâu gặp nhau, hãy để cho họ vào thành phố ngay, đến Chu gia để ổn định vị trí của họ, sau đó tôi sẽ đến." Uy Long nói gấp rút.

"Vâng, tôi sẽ gọi để thông báo cho họ ngay lập tức."

Thiên Thành liền mượn điện thoại di động và gọi cho Mark Đinh, người phụ trách việc chuẩn bị lễ cưới.

"Xin chào, ai vậy?" Mark Đinh hỏi khi thấy một cuộc gọi lạ.

"Là Thiên Thành đây.”

"Anh Thiên Thành, anh đã đến chưa? Gia chủ của năm gia tộc Quốc Tây đã chờ sẵn ở bên ngoài thành phố rất lâu rồi đó." Mark Đinh nói.

"Tình hình đã thay đổi, nhưng đừng lo lắng về điều đó. Hãy cứ ở yên đó đợi chúng tôi, chúng tôi đã gửi vài chiếc xe tăng bọc thép đến chỗ anh." Thiên Thành nói.

"Ngay cả xe tăng bọc thép cũng được phái đi. Có chuyện gì mà nghiêm trọng vậy?" Mark Đinh ngạc nhiên hỏi.


"Một đội đặc vụ của quân địch đã xâm nhập vào thành phố Quốc Hòa với mục đích ám sát Uy Tướng , vì vậy phía thượng cấp yêu cầu phải phái cỗ xe bọc thép đến để đảm bảo an toàn cho anh ấy." Thiên Thành giải thích.

"Còn có chuyện này sao? Xem ra, lễ cưới này sẽ trở nên vô cùng ngoạn mục." Mark Đinh nói.

"Ôi, đây cũng chỉ là trường hợp bất khả kháng. Kế hoạch đã thay đổi, đội trưởng Vũ quyết định để các lực lượng đặc nhiệm cải trang thành phù dâu và phù rể để bảo vệ tuyệt đối cho Uy Tướng và phu nhân của ngài ấy. Anh hãy kêu ai đó mua ngay 20 bộ trang phục phù rể và 20 bộ váy phù dâu cùng với mỹ phẩm. Còn nữa, bộ vest và nhẫn cưới của Uy Tướng phải được gửi đến căn cứ phía Nam cho Uy Tướng." Thiên Thành dặn dò.

"Được được, tôi sẽ sắp xếp ngay." Mark Đinh nói.

"Sau khi cỗ xe bọc thép hợp nhất với đoàn xe của bên anh, các anh hãy lập tức đi vào thành phố và thẳng đến Chu gia. Uy Tướng và tôi sẽ đi trực thăng đến đó nên sẽ không ở cùng đoàn xe với anh." Thiên Thành nói tiếp.

"Vâng!" Mark Đinh đáp nhanh gọn.

...

Vì cần phải trở lại căn cứ nam Quốc Hòa , Uy Long đã yêu cầu bác sĩ quân y cầm máu và buộc chặt vết thương trước, sau đó lên xe quay trở lại căn cứ để gắp viên đạn trong cánh tay ra.

"Soái Tướng , tôi đã làm anh bị thương, xin cứ việc trách phạt tôi." Lương Tuấn cảm thấy tội lỗi khi đã để Uy Long phải đỡ một phát súng cho mình, liền nói khẩn khoản.

"Cậu đâu có tội gì? Cậu thậm chí sẵn sàng dùng đầu mình để chặn đạn cho tôi, sao tôi không thể dùng tay đỡ lại cho cậu chứ? Tôi cảm thấy mình đã làm việc đúng đắn, nên đừng dằn vặt vì chuyện này!" Uy Long nói.

Lương Tuấn vô cùng xúc động xen lẫn chút bối rối.

“ Thiên Thành, cho cậu ấy một khoản tiền đi." Uy Long nói.

"Vâng."

Lương Tuấn tròn mắt kinh ngạc: "Uy Tướng, tôi đã làm anh bị thương nặng. Tại sao lại không trừng phạt tôi mà còn cho tôi tiền, tôi làm sao có thể nhận nó được?"

"Đây là phần thưởng cho sự can đảm và trung thành của cậu, cậu đã không màng tính mạng bản thân mà bảo vệ tôi. Mặc dù không thành công, nhưng việc này thực sự đáng ghi nhận, cậu hoàn toàn xứng đáng với nó. Hơn nữa, lúc nãy cậu đã bị kích động do tiếng đạn nổ phải không? Hãy nhận lấy số tiền này và tịnh dưỡng cơ thể thật tốt!" Uy Long nói.

Lương Tuấn ngạc nhiên và không nói nên lời.Chẳng trách tất cả mọi người lại kính trọng Uy Long tới như vậy. Lúc này, những đồng chí có nhiệm vụ tìm kiếm quân địch còn sót lại trên núi cũng quay lại báo cáo rằng tất cả kẻ thù ở đó đã bị giết, không ai còn sống để thẩm vấn.

Nghe vậy, Uy Long cũng đã tạm yên tâm và cùng với Vũ Hải, Thiên Thành và những thành viên còn lại của đội đặc nhiệm trở lại căn cứ phía nam để tiến hành tiểu phẫu cánh tay và chuẩn bị phục trang cho lễ cưới.

Các nữ đặc nhiệm được chọn làm phù dâu thì ngồi chờ tại chỗ. Chỉ nửa tiếng sau, Mark Đinh đã gửi váy cưới và mỹ phẩm đến cho họ. Những cô gái này đã hoàn thành việc trang điểm nhanh chóng với tốc độ quân sự và lập tức khởi hành đến thành phố Quốc Hòa để tham gia cùng đoàn xe của năm gia tộc Khánh Hòa.

Vest chú rể, nhẫn cưới, đồng hồ và một đóa bách hợp lộng lẫy tinh khôi cũng đã được gửi tới căn cứ cho Uy Long. Sau khi các bác sĩ lấy được viên đạn trong tay Uy Long ra và băng bó cẩn thận, một máy bay trực thăng và

sáu máy bay chi3n đấu sẵn sàng ở ngoài sân để hộ tống anh cùng đoàn phù rể tới lễ cưới.

...

Cùng lúc đó, Dương Văn Đoàn đã đến khách sạn Thiên Long dưới sự hộ tống của Lý Thắng và Văn Toàn. Khách sạn Thiên Long đã được sửa soạn trang trọng và đầy đủ, nhưng chưa có vị khách nào xuất hiện ở đó. Dương Văn Đoàn là cha nuôi của Uy Long, người thân duy nhất còn lại của anh. Vì vậy, ông cần phải đến đầu tiên. Bước vào khách sạn Thiên Long, ông Dương lặng lẽ ngồi uống trà trong khi chờ Uy Long đi đón cô dâu. Lý Thắng và Văn Toàn vẫn luôn túc trực bên ông.

...

Tại Chu gia...

Lúc này, khoảng một trăm chiếc xe đã đậu sẵn bên ngoài cổng nhà họ Chu. Trong số đó có rất nhiều Porsche, Mercedes-Benz, Audi, BMW và những thương hiệu xe nổi tiếng khác. Đây là đoàn xe đón dâu của Trần An Khang. Những người trong Chu gia biết rằng Trần An Khang đã tới trước nhà họ và sẵn sàng đón dâu, vì vậy tất cả đã ra ngoài tiếp khách khứa. Được bao quanh bởi một tá những khuôn mặt hớn hở, Trần An Khang tự hào bước vào trong nhà họ Chu.

Chu Lệ Ngọc khi thấy đội hình xa xỉ của Trần thiếu thì có vẻ rất hài lòng và bắt đầu tỏ ra kiêu ngạo hơn. Cô ta quay lại nói với Chu Nhược Mai : “Kìa, chồng tôi đã đến đón tôi. Tại sao chồng chị vẫn chưa đến vậy? Có phải anh ta đã bỏ của chạy lấy người rồi không?"

Chu Nhược Mai hoàn toàn mất tự tin vào lúc này, không dám nói lại với Chu Lệ Ngọc, cô chỉ ngồi cúi mặt và im lặng. Gia đình họ Chu hiện đang rất bận rộn chào đón đội nhà trai của Trần An Khang và không có thời gian để chế giễu Chu Nhược Mai.

Khoảng mười phút sau, các bạn học cũ của Chu Nhược Mai cũng đã đến.

"Trông kìa, Nhược Mai, hôm nay cậu thật đẹp!", Một nữ sinh khen ngợi.

"Nhược Mai, chồng cậu chưa đến à?" Lớp trưởng Dương Tịnh Xuyên ngạc nhiên nhìn quanh và hỏi.

"Vẫn chưa, mọi người hãy cố đợi một chút." Sự tự tin của Chu Nhược Mai đang ngày càng giảm đi.

"Được rồi, vậy tụi này cùng ngồi chờ với cậu." Tịnh Xuyên nói và mỉm cười.

Ngay sau đó, các thiếu gia của các gia tộc lớn trong thành phố cũng lần lượt đến Chu gia, và Phan Thiên cũng nằm trong số đó.Tất cả họ đều đến vì Chu Nhược Mai . Tất cả họ đều đoán rằng hôm nay cô sẽ buộc phải ly dị Uy Long . Chỉ cần Nhược Mai ký giấy ly hôn, họ sẽ ngay lập tức cầu hôn cô. Không chỉ xinh đẹp, Chu Nhược Mai còn là Giám đốc của bộ phận phát triển dự án Tập đoàn DG. Chỉ cần có thể cưới cô ấy, họ không chỉ được cái danh “chồng của người đẹp nhất Quốc Hòa ” mà cả gia tộc cũng sẽ được lợi. Họ nhất định không bỏ lỡ cơ hội này. Vả lại, tất cả họ đã được biết rằng tuy Chu Nhược Mai và Uy Long đã kết hôn, nhưng hai người họ không có

tình cảm với nhau, Uy Long chưa bao giờ chạm vào cơ thể cô.

Sau hơn hai mươi phút chào đón đội hình nhà trai của Trần thiếu, mọi người mới bắt đầu hướng mắt về phía Chu Nhược Mai .

"Nhược Mai, tên chồng vô tích sự của cô vẫn chưa đến à?"

"Tôi khuyên cô đừng làm gia đình xấu hổ ở đây, nhanh cởi váy cưới ra đi! Sự vô dụng của Uy Long đã quá rõ ràng, từ đầu tôi đã nói hắn chẳng thể làm được gì mà!”

"Đúng là trò cười mà, các người cũng có tư cách để so sánh với Trần thiếu sao?"

"Thật là một đứa trẻ tội nghiệp, tất cả cũng tại ông nội của nó. Ông ta thực sự đã sai lầm khi giao Nhược Mai cho Uy Long."

Cả Chu gia và tất cả những người họ hàng đều lắc đầu mỉa mai.

Khuôn mặt của Chu Nhược Mai nóng bừng lên, cô chỉ ước mình có thể bốc hơi ngay lập tức. Nhưng cô chợt nhớ lại cảnh Uy Long ở dưới đường đêm qua, Thiên Thành và những người khác đã chào anh một cách long trọng và họ còn cùng ngồi trên một chiếc xe jeep. Cô tin rằng chắc hẳn Uy Long đang có những việc quan trọng phải làm nên việc đón dâu mới bị trì hoãn như vậy. Vì lời hứa của Uy Long, cô có thể nhẫn nhịn tất cả sự sỉ nhục này.

"Nhìn cô xem, cũng bày đặt trang điểm và mặc váy cưới. Tôi cảm thấy xấu hổ thay cho cô. Nếu tôi là cô, tôi đã bỏ về từ lâu rồi."

"Nhược Mai, cô không cảm thấy mình rất lố bịch à, sao mà cô có thể để giám đốc Ngô và bạn thân cùng chịu nhục với mình chứ?"

"Cả những người bạn cùng lớp đáng thương của cô nữa, các người còn dám vác mặt đến đây để ăn chực sao?"

Những gì mọi người nói càng lúc càng trở nên khó nghe.

"Các người có thể xúc phạm tôi theo bất cứ cách nào mà các người muốn, nhưng tuyệt đối không được xúc phạm bạn bè tôi!" Chu Nhược Mai nói lớn.

"Ôi trời, chị đang bực mình sao? Nếu từ đầu chị chịu khó nhận lời làm phù dâu của tôi, bây giờ chị đã không rơi vào tình cảnh này rồi. Tiếc thật đấy, giờ cho dù chị đổi ý muốn làm phù dâu của tôi đi chăng nữa, cũng không còn

có cơ hội đó đâu! Tôi không muốn làm chị xấu hổ, nhưng cũng hết cách rồi. Đây là chị tự làm tự chịu thôi!” Chu Lệ Ngọc đắc thắng nói.

"Cô Chu Lệ Ngọc, hôm nay là ngày cưới của cô, xin hãy tự trọng mà làm phúc cho bản thân. Nếu không sau này e là đến cơ hội hối hận cũng không có đâu!" Ngô Tường Ninh thấy Chu Nhược Mai bị sỉ nhục một cách thậm tệ thì đứng bật dậy nói đỡ cho cô.

"Thật sao? Mỏi mắt chờ xem." Chu Lệ Ngọc cười nhếch mép và lạnh lùng nói.

"Tại sao mọi người vẫn còn chưa đi? Không lẽ mọi người định ngồi đây chịu đựng nỗi nhục này cùng con bé ngu ngốc này sao??!" Kim Ngọc nói với các bạn học của Chu Nhược Mai.

Các bạn cùng lớp của Chu Nhược Mai thực lòng cũng cảm thấy có một chút xấu hổ, nhưng họ không muốn bỏ rơi Chu Nhược Mai và vẫn quyết định ở lại bên cô. Họ tiếp tục an ủi Nhược Mai và cổ vũ cô.

Mỗi phút giây trôi qua, sự châm chọc của mọi người càng trở nên kinh khủng và nặng nề hơn. Uy Long vẫn không xuất hiện, và Nhược Mai dần trở nên tuyệt vọng hơn. Cô đã không còn một chút tự tin nào, chỉ ngồi im

lặng, gương mặt rầu rĩ. Cha của Chu Nhược Mai, Chu Hòa, thấy con gái mình đang rất đau khổ, ông cũng đau lòng vô cùng, nhưng sự đồng cảm của ông cũng không thể giúp gì được trong lúc này.

Bà Chu bắt đầu lên tiếng: "Nhược Mai, ván cược của con đã thua, con còn gì để nói nữa không?"

"Cháu không có gì để nói." Chu Nhược Mai đáp với giọng nhỏ xíu và hoàn toàn mất hồn.

"Nếu đã thế, hãy mau ký vào thỏa thuận ly hôn đi. Ta đã chuẩn bị thỏa thuận ly hôn cho cháu rồi đây." Bà Chu nói xong liền rút ra một tờ giấy đã được chuẩn bị sẵn.

Chu Nhược Mai có hơi ngạc nhiên một lúc, không ngờ bà cô thậm chí còn chuẩn bị sẵn việc này!Thế là bao nhiêu sự chú ý bỗng chốc đều tập trung về phía cô. Đặc biệt là những thiếu gia trẻ tuổi đang có ý định cầu hôn cô. Họ đến đây cũng chỉ để chờ đợi khoảnh khắc này.

"Cháu không ký!" Chu Nhược Mai dứt khoát trả lời.

"Tại sao không ký? Cháu bị làm sao vậy?" Bà Chu tức giận.

"Lúc đầu, chính ông nội bắt cháu phải cưới Uy Long, đã ba năm trôi qua rồi. Bây giờ khi ông mất bà lại bắt cháu phải ly dị với anh ta. Bà nghĩ cháu là loại người gì? Là thứ con gái dễ dãi lẳng lơ bảo sao nghe vậy à?" Chu

Nhược Mai cũng nổi giận nói.

"Đó là vì ông cháu đã già rồi nên không còn minh mẫn, bây giờ đã quá muộn để quay trở lại," bà Chu nói.


"Ngay cả khi cháu muốn ly hôn, cháu vẫn phải chờ Uy Long quay lại, nếu không có sự chấp thuận của anh ấy thì đơn ly hôn cũng chẳng có ý nghĩa gì!” Chu Nhược Mai nói.

“Ngu ngốc, cháu nghĩ hắn ta vẫn còn dám quay trở lại sao? Hắn đã bỏ của chạy lấy người rồi Nhược Mai à! Ngay cả khi hắn mặt dày quay trở về, hắn ta cũng không thể nào so sánh được với Trần gia. Cháu có thấy đoàn xe đón dâu nhà họ Trần không? Uy Long có bán cái thân vô dụng của hắn ta cũng không thể thuê nổi một chiếc trong

số đó! Cháu còn muốn hy vọng gì nữa? Cuộc hôn nhân sai lầm này nhất định phải chấm dứt!", Bà Chu nói không biết mệt.

"Cháu đã nói rồi, cháu không ký! Cháu không tin anh ấy sẽ lừa dối mình!" Nhược Mai quả quyết.

"Nếu không muốn ký, cô hãy rời khỏi Chu gia này luôn đi, giữa chúng ta không còn quan hệ gì nữa, ta không có con cháu như thế! Dù sao, cô cũng chẳng chịu giúp đỡ gì cho gia đình này dù đã ngồi ghế giám đốc bộ phận quản lý dự án Tập đoàn DG. Cái đồ bất hiếu!" Bà Chu nổi giận đùng đùng và nói mà chẳng nể nang gì ai.

Nghe bà Chu nói vậy, tất cả mọi người đều sững sờ. Không ngờ rằng bà ấy lại định đuổi Chu Nhược Mai ra khỏi Chu gia!

Tô Ánh Tuyết thấy Chu Nhược Mai sắp bị đuổi ra khỏi nhà thì rất hoảng hốt và vội vã thuyết phục con gái: "Nhược Mai, con hãy mau nhận lỗi với bà đi. Bây giờ dù sao con cũng đã mặc váy cưới, cứ ký vào thỏa thuận ly hôn đi! Đang có nhiều thiếu gia ở đây, con cứ việc chọn một người và kết hôn ngay lập tức, như thế cũng là giúp Chu gia nở mày nở mặt ngày hôm nay."

Chu Nhược Mai cố tình phớt lờ lời mẹ mình, nhưng quay lại nói với bà Chu trong hai hàng nước mắt, "Được rồi, vậy cháu sẽ đi, cháu sẽ ra khỏi Chu gia này ngay bây giờ!"

Nói xong, Chu Nhược Mai bật khóc và quay lại nói với Ngô Tường Ninh, Nguyễn Tú Hằng và bạn bè của mình: "Mau đi thôi!"

Tường Ninh, Tú Hằng và các bạn học cũ của cô cũng vô cùng thất vọng với Uy Long, họ lặng lẽ đứng dậy và đi ra ngoài cùng Chu Nhược Mai.

Vừa bước ra khỏi cửa Chu gia, nước mắt của Chu Nhược Mai cuối cùng cũng không thể giữ được nữa, cô òa khóc nức nở. Trái tim Nhược Mai đang tràn ngập nỗi đau đớn và thất vọng với Uy Long. Cô cảm thấy hận và

ghét anh ta khủng khiếp. Tên khốn này cuối cùng cũng không thể thực hiện lời hứa của mình, lại còn khoe khoang, làm cho cô phải rơi vào hoàn cảnh nhục nhã ê chề! Cô tự hỏi chẳng lẽ với anh ta, trên đời vẫn còn chuyện quan trọng hơn đám cưới ngày hôm nay sao?

Các thiếu gia ở đó, bao gồm Phan Thiên, khi thấy Chu Nhược Mai bước ra khỏi Chu gia thì họ cũng vội vã rời đi. Sau đó, họ quỳ xuống trước mặt Chu Nhược Mai trên một đầu gối và lấy ra những chiếc nhẫn đã được chuẩn bị sẵn. Họ đồng thanh nói: "Nhược Mai, anh yêu em, xin hãy cưới anh!” Phan Thiên đã bị sốc khi thấy có quá nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy.

"Để tôi yên!" Chu Nhược Mai lúc đó đang đau lòng tột độ và hét lên với khuôn mặt giận dữ đẫm nước mắt.

Nhưng dĩ nhiên bọn họ sẽ không từ bỏ dễ dàng như vậy.

"Nhược Mai, anh đã yêu em từ lâu rồi, hãy cưới anh nhé! Chỉ cần em cưới anh, anh sẽ ngay lập tức tổ chức đám cưới với em, nhất định không để em phải đau khổ nữa!"

"Nhược Mai, nếu em đồng ý lấy anh, anh hứa sẽ quay lại thuyết phục bà em suy nghĩ lại!"

"Nhìn này Nhược Mai, đây là một chiếc nhẫn kim cương có giá gần 200 triệu. Chỉ có người như em mới xứng đáng đeo nó. Hãy nhận lấy nó và cưới anh nhé!"

"Nhược Mai, người chồng vô lại của em không đáng được trân trọng như vậy? Hắn ta hoàn toàn không có khả năng tổ chức đám cưới cho em, lại còn khoe khoang kệch cỡm, để em phải mất mặt. Loại người này không đáng để em phải khóc. Hãy cưới anh! Anh nhất định sẽ cho em một lễ cưới long trọng hơn Trần An Khang và Chu Lệ Ngọc!"

"Tên khốn Uy Long đã bỏ trốn và hắn sẽ không bao giờ dám vác mặt về nữa đâu. Chỉ cần em cưới tôi, tôi sẽ tổ chức đám cưới cho em ngay lập tức và biến em thành cô dâu hạnh phúc nhất thế giới!"

...

Tất cả các thiếu gia công tử đều vây lấy Chu Nhược Mai và hết lời tranh giành cô, thề non hẹn biển.

Đột nhiên, từ đằng xa rộn lên những âm thanh ầm ầm như thể ngọn núi đang rung chuyển và ngày càng tiến lại gần hơn! Mọi người đều giật mình và ngước nhìn lên.

Trước mắt họ dần hiện lên tám chiếc xe tăng bọc thép đồ sộ, theo sau là một đoàn toàn những chiếc xe sang trọng và đẳng cấp nhất thế giới lúc bấy giờ, thật là một cảnh tượng tráng lệ và huy hoàng, đang dần tiến về phía Chu gia trước ánh mắt kinh ngạc và ngưỡng mộ của tất cả mọi người.





Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi