LONG UY CHIẾN THẦN



Hai cánh cửa bằng đá rất lớn, ngoài ra còn khắc một bàn cờ lớn, khe hở giữa hai cánh cửa chính là ranh giới của bàn cờ này, trong bàn cờ còn có hai loại quân cờ đen và đỏ.

“Tại sao trên cánh cửa này lại khắc cờ tướng lên trên?” Thiên Thành kinh ngạc nói.

“Đây là một thế cờ.” Lê Uy Long vốn tinh thông cờ tướng, liếc mắt liền nhìn ra đây là một thế cờ vẫn chưa hoàn thành.

“Bày một thế cờ chưa đánh xong lên trên mặt đá, rốt cuộc là ý gì?” Thiên Thành không hiểu gì cả hỏi.

“Mọi người nhìn xem, hai bên trên cửa đá còn có hàng chữ!” Hà Ngọc Lan nói.


Cả đám người dùng đèn pin di động chiếu sáng, nhìn thấy hai bên cửa đá đều khắc lấy hai dòng chữ cứng cáp: ‘Muốn mở cửa đá, trước phải phá được thế cờ!’

“Hoá ra muốn mở ra cửa đá, nhất định phải phá giải thế cờ chưa hoàn thành này sao?” Thiên Thành rốt cuộc đã hiểu.

“Không sai, thế cờ tướng chưa hoàn thành này, khẳng định là cơ quan mở ra cửa đá. Chỉ cần phá giải cái thế cờ này chính xác, thì có thể tự động mở ra cơ quan của cửa đá.” Lê Uy Long nói.

“Khó trách những tên lính đánh thuê kia gần đây cũng không tới nơi này, hoá ra là bọn họ gặp phải trận cờ tướng chưa hoàn thành trên cửa đá này, không có cách nào phá giải, cho nên không mở được cửa đá, không thể đi vào.” Hà Ngọc Lan nói.

“Cờ tướng là phát minh của Long Quốc chúng ta, bọn họ cũng không phải là người Long Quốc, đối với cờ tướng của Long Quốc ta khẳng định không tinh thông, đương nhiên không thể phá giải.” Lê Uy Long nói.

“Cái thế cờ này, có phải là rất khó phá giải hay không?” Hà Ngọc Lan không hiểu nhiều về cờ tướng, liền hỏi.

“Nói nhảm, có thể dùng làm cơ quan để mở ra cửa đá, đương nhiên là khó phá giải rồi.” Lê Uy Long không cần nghĩ cũng biết, đây tuyệt đối là một thế cờ thiên cổ khó giải. Nếu không chắc chắn sẽ không dùng làm cơ quan để mở cửa đá.

“Nơi này có vết tích của thuốc nổ, nhưng hai cánh cửa bằng đá này lại không chút hư hại nào, xem ra hai cánh cửa bằng đá này cũng thật kiên cố!” Thiên Thành nói.

“Đúng vậy, nếu như có thể sử dụng thuốc nổ để nổ tung, bọn họ đã sớm phá cửa mà vào rồi.” Lê Uy Long nói


“Bên trong cánh cửa đá này, khẳng định có giấu đồ vật rất quý giá.” Hà Ngọc Lan nói.

“Cô đang nói nhảm đấy à? Nếu như không phải có một đồ vật cực kỳ quý giá, thì chủ mưu đứng đằng sau là tập đoàn Vương Lôi cũng sẽ không mời nhiều lính đánh thuê từ ngàn dặm xa xôi tới đây, hơn nữa còn đào một cái động sâu như vậy ở dưới đất?” Thiên Thành nói.

Hà Ngọc Lan bị Thiên Thành nói như vậy, trong lòng rất là không vui, nói: “Nếu anh thông minh như vậy, vậy thì anh có biết bên trong cất giấu bảo vật gì không?”

“Cái này làm sao tôi biết được?” Thiên Thành nói.

“Điều này cũng thật kỳ quái, vì sao người Long Quốc chúng ta đều không biết nơi này cất giấu bảo vật gì, thì tại sao những người Đông Quốc kia lại biết?” Hà Ngọc Lan cũng cảm thấy có chút khó hiểu.

“Trước mặc kệ những điều này, hiện tại bọn họ cũng đã giúp chúng ta đào xong cái động dưới đất này rồi, cũng đã thông đến cánh cửa đá này rồi, chỉ cần chúng ta có thể phá giải thế cờ này, là có thể đến trước lấy kho báu bên trong rồi.” Lê Uy Long nói.

“Soái tướng, anh có thể giải được thế cờ này sao?” Thiên Thành thấy ở đây đều là người một nhà cũng không gọi Lê Uy Long là ngài Thiên nữa.

“Đừng gọi tôi là Soái tướng, gọi là ngài Thiên.” Lê Uy Long nói.

“Nơi này cũng đều là người một nhà, gọi anh là Soái tướng, cũng không có người ngoài biết đâu.” Thiên Thành nói.


“Tôi sợ anh gọi rồi quen miệng, về sau không cẩn thận lộ ra.” Lê Uy Long nói.

“Vâng. Ngài Thiên, vậy anh có biện pháp nào có thể giải được cái thế cờ này không?” Thiên Thành hỏi lại lần nữa.

“Các cậu cũng đừng rối lên, để cho tôi yên lặng suy nghĩ một chút, nhìn xem có thể phá giải được nước cờ này hay không?” Lê Uy Long nói.

“Vâng. Vậy anh cứ chậm rãi nghiên cứu đi, chúng tôi đứng ở đây lẳng lặng nhìn xem thôi, sẽ không nói lời nào nữa.” Thiên Thành nói.

“Nên như vậy.” Lê Uy Long liền nhìn chằm chằm vào thế cờ trên cánh cửa đá, cẩn thận nghiên cứu.






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi