LONG UY CHIẾN THẦN



"Đúng vậy, bây giờ em đã tin tưởng thế cờ này không phải do anh bày lung tung chưa?" Lê Uy Long nói.

"Tin rồi tin rồi, em rất tò mò, đến cùng là cửa đá này ở nơi nào vậy?" Chu Nhược Mai tò mò hỏi.

"Cái này em không cần phải để ý đến, em chỉ cần giúp anh phá giải thế cờ này là được rồi." Lê Uy Long nói.

"Trên cửa đá viết muốn mở cửa đá, trước hết phải phá giải thế cờ, trong cửa đá có đồ vật gì vậy?" Chu Nhược Mai biết được thế cờ này không phải do Lê Uy Long bày loạn, lập tức hứng thú.


"Bên trong có đồ vật gì thì anh cũng không biết, chỉ cần phá giải được thế cờ này, anh mới có thể đi vào, nhìn thấy bên trong có đồ vật gì." Lê Uy Long nói.

Chu Nhược Mai thấy Lê Uy Long không chịu nói, cô cũng không muốn hỏi nhiều, chỉ nói: "Thế cờ này rất cao thâm khó lường, muốn phá giải, quá khó."

"Anh để cho em một xe một ngựa một pháo trong vòng hai mươi nước phải thắng được anh, hiện tại quân đỏ có một xe, hai ngựa, một pháo, hơn nữa còn có ba binh, đầy đủ để em vận dụng." Lê Uy Long nói.

"Cái này không thể so sánh. Em dùng một xe một ngựa một pháo thắng anh, thế cờ sẽ bắt đầu lại từ đầu, hai bên đều không ra quân. Hiện tại quân đen chiếm ưu thế rất lớn, đại quân đã tiếp cận, tiến công từ nhiều phía, ẩn náu khắp nơi, tùy tiện lấy một quân mã đã có thể chiến thắng quân đỏ, mà quân đỏ lại đang ở trong vị trí vô cùng bị động, chẳng có tí uy hiếp nào, không hề có lực phòng thủ, căn bản là khó giải." Chu Nhược Mai nói.

"Nếu người xưa đã thiết kế thế cờ này để mở cơ quan trên cửa đá, nhất định phải có biện pháp phá giải, sẽ không thể có chuyện không có cách giải."

"Có lý. Em cũng nghĩ không thông, tại sao lại muốn dùng thế cờ làm chốt để mở cửa đá?" Chu Nhược Mai không hiểu chút nào mà hỏi.

"Cái này anh cũng không biết! Khả năng là người thiết kế ra cửa đá này là một cao thủ cờ tướng đi!" Lê Uy Long nói.

"Hẳn là một người rất si mê cờ tướng. Phương pháp để phá giải thế cờ này, chắc chắn rất khó nghĩ ra." Chu Nhược Mai nói.

"Thế cờ có thể dùng để mở ra cơ quan của cửa đá, độ khó nhất định rất cao. Không phải ai cũng có thể tùy tiện phá giải, vậy chẳng phải là không có ý nghĩa gì sao? Mà em là quán quân của cuộc thi vua cờ, vua cờ số một Long quốc, đã đạt đến trình độ vô địch thế giới, anh tin em nhất định có thể phá giải." Lê Uy Long nói.


Chu Nhược Mai nghe được Lê Uy Long ca ngợi mình, trong lòng ngọt ngào, liền quyết định thử một lần: "Ừm, thế cờ này rất có tính khiêu chiến, xem ra em phải ngẫm nghĩ thật tốt mới được."

"Được, vậy em cẩn thận suy nghĩ lại một chút đi. Nếu như thực sự không được thì thôi đi, ngàn vạn lần đừng khiến tẩu hỏa nhập ma." Lê Uy Long thật sự lo lắng Chu Nhược Mai bởi vì thế cờ này mà không thể tự kiềm chế, giống như lúc ấy chính mình tẩu hỏa nhập ma, cho nên nhắc nhở.

"Em biết rồi, anh đừng nói nữa, đừng có ồn ào, bây giờ em sẽ cẩn thận suy ngẫm lại." Chu Nhược Mai nói.

"Được, em cứ từ từ suy nghĩ đi, anh không quấy rầy em nữa!" Lê Uy Long nói xong liền im lặng.

Thế là Chu Nhược Mai lại tiếp tục nhìn chằm chằm ảnh chụp thế cờ, nghiêm túc tự hỏi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Chu Nhược Mai không kìm lòng được lâm vào trong ván cờ.

Lê Uy Long nhìn Chu Nhược Mai lại lâm vào trầm tư, ở một bên lẳng lặng quan sát.

Anh cũng không dám rời đi, sợ Chu Nhược Mai sẽ giống như chính mình lúc trước tẩu hỏa nhập ma, làm ra việc ngu ngốc.


Chu Nhược Mai nhìn chằm chằm vào thế cờ suy nghĩ miên man, thời gian dần qua phảng phất như thấy được kẻ thù từ bốn phương tám hướng đánh vào hoàng cung, mình dẫn ngự lâm quân ra chống cự, không ngừng điều binh khiển tướng, thế nhưng quân mình lại quá ít, khó mà chống đỡ nổi.

Lê Uy Long một mực quan sát biểu cảm của Chu Nhược Mai, lúc bắt đầu biểu cảm của Chu Nhược Mai cũng không có biến hoá gì lớn, thế nhưng về sau, anh nhìn thấy vẻ mặt của Chu Nhược Mai ngày càng nghiêm trọng.

Chỉ thây đôi mi thanh tú của cô nhíu chặt, khi thì sắc mặt tái nhợt, khi thì đỏ bừng, biểu cảm biến hóa đa dạng.

Lê Uy Long rất lo lắng Chu Nhược Mai lún chân quá sâu, dẫn đến tẩu hỏa nhập ma. Thế nhưng, anh lại không dám mở miệng quấy nhiễu cô, sợ đột nhiên mình lên tiếng sẽ làm cô kinh hãi.

Cô đã lâm vào trầm tư, có khả năng là cô sắp nghĩ ra phương pháp phá giải rồi! Nếu như đột nhiên mình lên tiếng, chẳng phải là đánh gãy mạch suy nghĩ của cô sao?






Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi